17

Thật ra thì tôi còn một lý do khác nữa.

Kỳ Kiến Bạch mới 19 tuổi, sự nghiệp của anh đang ở đỉnh cao. Hơn nữa cuộc hôn nhân của tôi với Phó Sâm vẫn chưa kết thúc.

Nếu mối quan hệ không thể công khai này bị phanh phui, nó sẽ chỉ trở thành một vết nhơ trong cuộc đời anh.

Nhưng đó là một lý do nhỏ nhặt, không đáng kể. Vì vậy, tôi không nói gì cả, chỉ ngồi trong xe, nhìn bóng lưng anh dần biến mất khỏi tầm mắt.

Tôi lấy ra một bao thuốc từ túi áo, châm một điếu. Tôi không hút, chỉ lặng lẽ nhìn làn khói từ từ bốc lên từ ngón tay.

Khói trắng lơ lửng làm mờ tầm nhìn. Mùi thuốc lá kém chất lượng cay nồng, khiến tôi bất chợt nhớ lại nhiều năm trước.

Bố tôi là một người đàn ông vô cùng đáng khinh. Ông ta dựa vào khuôn mặt khá ưa nhìn của mình để được nhà họ Lê chấp nhận, nhưng vẫn không từ bỏ việc ngoại tình.

Vì sợ bị phát hiện, ông ta tìm đến mẹ tôi, một cô gái làm nghề massage.

Tôi vừa sinh ra đã bị tiểu thư nhà họ Lê phát hiện. Bố tôi đã quỳ xuống van xin bà tha thứ, mãi mới được quay về gia đình.

Tôi lớn lên cùng mẹ trong một tiệm massage nhỏ xíu nằm trong khu tập thể cũ.

Khi tôi nằm bò ra bàn để làm bài tập, mẹ tôi và khách hàng của bà chỉ cách tôi một tấm rèm mỏng.

Đôi lúc mẹ sẽ gọi tôi vào để rót nước, làm dịu đi cổ họng khàn đặc vì la hét của bà.

Bà không quản tôi nhiều, ngoài việc tiếp khách ra thì thời gian còn lại bà chìm đắm vào bàn mạt chược.

Ở trường chẳng ai thích tôi, họ thường cố tình thì thầm ngay trước mặt tôi.

Họ nói tôi giống hệt mẹ mình, còn trẻ tuổi mà đã mắc bệnh bẩn thỉu.

Tôi rất khó tìm ra một từ ngữ cụ thể và chính xác để miêu tả những ngày tháng đó.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến quá khứ, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là cửa sổ với ánh đèn hồng rẻ tiền, và ánh mắt đục ngầu, dơ bẩn của những người khách lướt qua người tôi.

Khát vọng và tham vọng của tôi lớn hơn bất kỳ ai, tôi khao khát leo lên cao hơn, càng cao càng tốt. Và vì điều đó, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

Điếu thuốc trong tay tôi cháy đến tận cùng, tàn thuốc rơi xuống làm bỏng nhẹ, tôi bừng tỉnh.

Tôi bấm số gọi cho Tiểu Đường.

“Giai đoạn cuối của kế hoạch mua lại cổ phần sẽ bắt đầu từ tối nay.”

18

Liên tục một tuần, tôi gần như ngập trong đống công việc ở công ty.

Trong thời gian đó, Phó Sâm gọi cho tôi rất nhiều lần, nhưng tôi đều từ chối.

Anh ta còn gửi tin nhắn đến nhưng tôi không thèm đọc, chỉ lạnh lùng trả lời một câu:

“Anh đã xem trước bản thỏa thuận ly hôn rồi chứ? Tôi đã bảo luật sư gửi bản cuối cùng cho anh. Nếu không có vấn đề gì thì ký đi.”

Hợp đồng hợp tác thương mại giữa năm quốc gia mà tôi vừa đàm phán thành công, trước đây là một trong những dự án trụ cột của Phó Thị.

Nhờ vào mối quan hệ giữa Phó Sâm và nhà họ Lê, tôi từng bước rút lấy thông tin và công nghệ cốt lõi.

Sau đó, tôi vượt qua Phó Thị, tìm đến phía đối tác trước.

Khi tôi đang bận rộn trong văn phòng, Tiểu Đường đột nhiên gõ cửa dồn dập:

“Lê tổng, bố cô và Phó tổng của Phó Thị đến công ty, họ đang làm loạn đòi gặp cô!”

Tôi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên.

“Mời họ vào phòng họp.”

Vừa nói, tôi vừa đứng dậy đi ra ngoài.

Trước khi mở cửa, tôi dặn dò:

“Và báo cảnh sát, nói có người đang gây rối trong công ty.”

Bước vào phòng họp, ngay lập tức tôi nhận một cái tát mạnh từ bố tôi. Cú tát làm đầu tôi nghiêng sang một bên, tai ù đi, trong miệng tràn ngập vị máu.

“Thật là ngu xuẩn!”

Ông ta chỉ vào mặt tôi, quát mắng:

“Mày có phải quên mất thân phận của mình rồi không? Ai cho mày cái gan mua lại cổ phần của nhà họ Lê, còn biển thủ tiền—”

“Bố, có lẽ bố nhầm rồi.”

Tôi ngắt lời, nhướng mày nhìn ông ta.

“Sau ba lần chuyển nhượng cổ phần, giờ không còn là công ty của nhà họ Lê các người nữa.”

“Nếu tôi muốn, tôi có thể đổi tên công ty bất cứ lúc nào, thậm chí sáp nhập trực tiếp vào công ty của tôi cũng chẳng sao.”

Công ty của nhà họ Lê thất bại trong việc chuyển đổi, giá trị thị trường liên tục giảm, khách hàng cũng dần mất đi.

Sau khi vợ chính thức của bố tôi qua đời, ông ta đã tiếp quản công ty. Nhưng ông đã quen sống dựa dẫm, tự mình thì không làm nên chuyện gì để duy trì và phát triển công ty.

Sau khi tôi kết hôn với Phó Sâm, để thuận tiện cho việc hợp tác, bố tôi đã sắp xếp cho tôi vào làm ở nhà họ Lê.

Một vị trí nhỏ, phải làm rất nhiều việc nhưng lại chẳng có chút quyền lực nào.

Tuy nhiên, điều đó không quan trọng. Thứ tôi muốn chưa bao giờ chỉ là công ty nhà họ Lê, một công ty đã suy tàn, đang trên bờ vực phá sản.

“Lê Dã.”

Phó Sâm đứng bên cạnh, trầm giọng hỏi tôi:

“Khi nào cô bắt đầu lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này?”

Tôi giả vờ suy nghĩ một lúc:

“Chắc là… từ cái đêm tôi đến tìm anh bốn năm trước.”

“Mua lại cổ phần nhà họ Lê, chặn dự án từ tay tôi, còn đầu tư vào những thứ khác… rốt cuộc cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Anh học tài chính, chẳng lẽ không biết đòn bẩy tài chính là gì sao?”

Anh ta bất ngờ đứng dậy, nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu:

“Với rủi ro cao như vậy mà cô cũng dám đánh cược?”

“Tại sao không? Cuộc đời tôi vốn dĩ đã là một canh bạc.”

Tôi nhếch môi, chậm rãi cười:

“Huống chi, bây giờ anh đứng ở đây, điều đó chứng minh rằng tôi đã thắng cược.”

19

Bố tôi định xông vào đánh tôi, nhưng cảnh sát vừa đến đã kịp thời ngăn lại.

Ông ta bị còng tay nhưng miệng vẫn mắng chửi tôi không ngừng:

“Đồ con bất hiếu! Con đĩ!”

Tôi làm ngơ, chỉ nhìn về phía cảnh sát.

Quay đầu lại, tôi chỉ vào một bên má của mình đã đỏ lên và vết máu còn đọng trên môi:

“Ông ta đột nhiên xông vào công ty tôi và tấn công tôi. Camera an ninh đã ghi lại toàn bộ quá trình. Tôi cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, nghi ngờ bị chấn thương não, cần đến bệnh viện để kiểm tra thêm.”

Cảnh sát dẫn bố tôi đi.

Trong suốt quá trình đó, Phó Sâm chỉ đứng bên cạnh nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một điều gì đó kỳ lạ.

“Lê Dã, cô có bao giờ nghĩ rằng…”

Anh ta đột nhiên nói:

“Chúng ta không cần phải ly hôn không?”

Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc.

“A Dã, anh thật sự hối hận.”

“Bây giờ nhà họ Lê đã nằm trong tay cô, chúng ta hoàn toàn có thể có một mối quan hệ hợp tác bình đẳng.”

“Chúng ta đã kết hôn bốn năm, trước đây em luôn tốt với anh, chẳng lẽ không phải vì em có chút tình cảm với anh sao?”

“Trước đây anh coi thường em vì họ đồn thổi rất xấu về em. Hơn nữa, khi em tìm đến anh lần đầu, em trông thật yếu đuối và cam chịu, anh không biết—”

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt như tràn đầy tình cảm.

“Không biết gì?”

Tôi đột nhiên ngắt lời anh ta:

“Không biết thực ra anh chỉ là một kẻ hèn hạ, mấy ngày trước còn dẫn bồ nhí của mình đi lộng hành trước mặt tôi, hôm nay khi nhận ra tôi không phải kẻ dễ bị bắt nạt như anh tưởng, lại bắt đầu thấy hứng thú?”

“Hay là… mất hợp đồng thương mại, Phó Thị bị ảnh hưởng nặng nề, nên Phó tổng phải nuốt giận đến đây diễn trò, muốn chia phần?”

Mặt Phó Sâm tối sầm lại trong chốc lát.

Tôi xoay cây bút trong tay, nhìn anh ta với vẻ thích thú:

“Bây giờ hợp đồng đang trong tay tôi, anh có tư cách gì để đòi một mối quan hệ hợp tác bình đẳng?”

“Hay là quỳ xuống đây, nói vài lời tử tế, cầu xin tôi, biết đâu tôi sẽ đồng ý.”

Phó Sâm trông như vừa bị sỉ nhục nặng nề.

“Nếu không còn chuyện gì nữa, Phó tổng xin mời đi cho.”

Tôi lịch sự gật đầu với anh ta, sau đó còn không quên dặn dò:

“Nhớ ký vào thỏa thuận ly hôn rồi gửi lại cho tôi.”

“Phó tổng cũng đừng nghĩ đến việc giở trò gì, tôi đã ở nhà họ Phó bốn năm, trong tay không phải không có bằng chứng gì, giữ lại chút thể diện thì tốt hơn.”