28
Trong nhà đã nhận được tin tức về ta, phụ thân gửi thư khuyên nhủ, rằng làm gì có nam nhân thành công nào mà không có ba bốn thê thiếp?
Huống hồ hắn còn trẻ mà đã ngồi vào vị trí Đại Lý Tự khanh.
Tiểu Thúy cũng khuyên nhủ ta, nàng ấy nói: “Đại nhân căn bản không yêu công chúa!”
Ta liếc nhìn nàng ấy một cái.
“Lời này mà ngươi cũng dám nói, vết thương trên người lành hết rồi sao?”
Nàng ấy thu mình lại, như thể vừa nhớ lại cảnh ngộ thảm hại của hai chủ tớ chúng ta hôm đó.
Ta cũng xót xa, xoa đầu nàng.
“Tiểu Thúy, có những chuyện không thể nhượng bộ được. Ngươi không biết mình cứ lùi mãi thì sẽ rơi vào hố sâu hay vực thẳm, đến lúc đó, có hối hận cũng không thể quay lại!”
Mẫu thân gửi riêng cho ta một bức thư, lời lẽ chắc nịch rằng ngay từ đầu bà đã thấy Lục Vân Tiên không phải là người phù hợp. Nếu ta chịu ấm ức, chỉ cần trở về, đừng nghe lời phụ thân nói linh tinh.
Ta làm sao có thể quay về trong nhục nhã như vậy được? Khi Lục Vân Tiên thi đỗ cao, mọi người ngưỡng mộ ta biết bao, bây giờ mà thiếp về, họ sẽ khinh miệt bấy nhiêu.
29
Ta gần như bị giam lỏng, nhưng may là trước đó đã dặn dò chủ tiệm theo thời gian định kỳ gửi tiền cho Tam hoàng tử.
Nói một câu bất kính, lão hoàng đế dường như không còn trụ được nữa, và cuộc chiến giữa Thái tử và Tam hoàng tử ngày càng căng thẳng.
Hôm nay ngươi tấu sớ hạch tội ta, ngày mai ta phê bình ngươi. Các vị trí trong triều đình cứ trống rồi lại được lấp đầy trong cuộc tranh đấu giữa hai người họ.
Vì tiền bạc đầy đủ, Tam hoàng tử đã thu hút được nhiều sự ủng hộ hơn, Thái tử dần dần tỏ ra yếu thế.
Giờ chỉ thiếu một điểm yếu, và Kỷ Vân Yên đã tự tay mang nó đến cho ta.
Khoảnh khắc đứa bé bị sẩy, nước mắt ta không kìm được mà tuôn rơi.
Ta đã từng nghĩ đến chuyện phá bỏ đứa bé, thậm chí tất cả những gì Kỷ Vân Yên làm đều là do ta ngầm cho phép, thậm chí còn chủ động tạo cơ hội cho nàng ta.
Nhưng khi thời khắc đó thực sự xảy đến, trái tim ta vẫn đau nhói. Ta không rõ là thân thể đau hơn hay lòng đau đớn hơn.
Ta thở hổn hển, tưởng như mình sắp ngất đi.
Và thực sự, ta đã ngất.
30
Đại phu đến, Kỷ Vân Yên cũng đến, Lục Vân Tiên cũng tới.
Ta không ngất lâu, khi tỉnh dậy, ta thấy Lục Vân Tiên đang bóp cổ Kỷ Vân Yên, khiến mặt nàng ta đỏ bừng.
Nàng ta yếu ớt vung tay, móng tay cào xước khuôn mặt mà ta từng thấy khá ưa nhìn ấy.
Đám nô bộc mà nàng ta mang đến phải cố gắng lắm mới có thể tách hai người ra.
Kỷ Vân Yên ngã ngồi trên đất, ho sặc sụa, đôi mắt đầy kinh hoàng, như thể nàng chưa từng quen biết Lục Vân Tiên vậy.
“Cút!”
Nha hoàn vội vàng dìu nàng ta rời đi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh ngay lập tức.
Ta nằm trên giường, có chút mơ hồ.
Chúng ta thực sự đã đến mức này rồi sao!
“Người trong phủ đều do nàng đích thân chọn, nàng rõ ràng biết từng người một!”
Trước mặt ta, hắn giống như một con chó bị đánh gãy xương, cả người cong rạp xuống.
“Nàng biết rõ kẻ đó là người của Kỷ Vân Yên, tại sao vẫn nhận đồ ăn của nàng ta?”
Đôi mắt của hắn đã mất đi ánh sáng, chỉ còn lại một màn xám xịt, như thể đã mất hết mọi hy vọng.
“Nàng trả lời ta đi!”
“Trả lời ta đi chứ!”
Giọng nói của hắn ngày càng nhỏ lại, nhưng không thể che giấu được sự nghẹn ngào.
“Nàng có biết thứ thuốc đó không chỉ là thuốc phá thai không?”
“Triều Lộ, Liêu Triều Lộ, sao nàng lại nhẫn tâm đến mức thà tuyệt tử tuyệt tôn chỉ để trả thù ta?”
Cuối cùng, ta cũng liếc nhìn hắn một cái: “Người mà ngươi đưa vào, kẻ hạ thuốc lên người ta, làm sao tính là ta trả thù ngươi? Ta chỉ là… ghê tởm ngươi thôi!”
31
Khắp phố phường bắt đầu truyền tai nhau câu chuyện Thái tử cưỡng ép chia cắt đôi uyên ương, ép muội muội ruột thịt của mình gả cho Đại Lý Tự khanh, lại khiến chính thê của Đại Lý Tự khanh sẩy thai, thậm chí có thể vĩnh viễn không có con.
Mọi người đã quên rằng nửa năm trước, họ còn ca tụng câu chuyện “trai tài gái sắc” giữa công chúa và Đại Lý Tự khanh.
Cuộc chiến dư luận mà!
Đời sau trong giới giải trí chẳng lẽ còn ít sao?
Hành động ép duyên của Thái tử lúc trước quá rõ ràng, đến mức giờ không thể chối cãi được gì nữa.
Điều tuyệt nhất là Lục Vân Tiên đã phản bội ngay trên đại điện, khẳng định rằng ban đầu hắn chưa bao giờ dám có bất kỳ ý nghĩ nào với công chúa.
Thái tử bị trừng phạt, nhưng Lục Vân Tiên cũng chẳng khá hơn.
Hoàng đế không muốn Thái tử cứ chăm chăm vào ngai vàng, nhưng cũng không muốn chứng kiến cảnh con mình bị đâm sau lưng.
Chẳng bao lâu sau, Lục Vân Tiên bị bãi chức Đại Lý Tự khanh, tính ra cũng chỉ là một trải nghiệm ngắn ngủi vài tháng.
Bệnh tình của hoàng đế vốn đã rất nặng, thậm chí nhiều lần không thể dự triều sớm, và đúng vào lúc này, Thái tử bị phạt vì không xứng làm trữ quân, còn Hoàng hậu bị khiển trách vì vô đức.
Người của Tam hoàng tử khuấy động trong hậu cung, còn thái độ của hoàng đế đối với Hoàng hậu và Thái tử ngày càng trở nên không rõ ràng.
Để tránh đêm dài lắm mộng, vào một đêm tưởng chừng bình thường…
Thái tử phản loạn!
Lúc đó, ta đang cho người thu dọn đồ đạc, chế giễu hắn vì đã làm hỏng tất cả những lá bài tốt mà hắn nắm trong tay.
Kỷ Vân Yên đứng chắn trước cổng viện của thiếp. Sau lần trước, nàng ta chỉ e sợ Lục Vân Tiên trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng lại bị vẻ cô độc của hắn làm mờ mắt.
Nàng ta càng đổ lỗi cho ta về sự rạn nứt giữa hai người họ.
Nghe thấy động tĩnh trong cung, nàng ta lập tức không chờ đợi nữa, vội vàng tìm đến ta.
32
“Liêu Triều Lộ, vốn dĩ ta không đến nỗi không dung thứ cho ai, là ngươi ép ta!”
Ta biết nhiều chuyện hơn nàng ta, nên cũng không ngại ở lại trò chuyện, dạy cho nàng ta một bài học.
“Ta hiếm khi gặp ai có thể tự lừa dối bản thân như ngươi.”
“Ngươi vẫn còn dám ngạo mạn sao?
Ta biết ngươi có giúp đỡ Tam hoàng huynh, nhưng rồi sao?
Cũng chỉ là sự giãy chết mà thôi!
Sau hôm nay, khi Thái tử ca ca kế vị, ngươi sẽ phải hối hận!”
“Cho dù Thái tử có lên ngôi, ngươi nghĩ ngươi và Lục Vân Tiên sẽ sống tốt đẹp ư?
Ngươi quên hắn đã phản bội ngay trên triều sao?
Lúc đó, không cần ta làm gì, ngươi cũng sẽ không thấy kết cục tốt cho Lục lang của mình đâu!”
“Ngươi còn mặt mũi nói sao? Nếu không phải vì ngươi, Lục lang của ta làm sao lại khốn khổ thế này?”
“Đổ lỗi là điểm chung của cả hai phu thê ngươi!
Là ai đã trơ trẽn mà để ý đến phu quân của người khác rồi còn ép Thái tử dùng quyền lực để ép duyên?
Kỷ Vân Yên, ngươi có một ca ca tốt đấy, nhưng hắn sẽ không bao giờ biết được ngươi đã khiến hắn đánh đổi bao nhiêu!”
“Chỉ là một chút tiền bạc tầm thường mà thôi, bên cạnh Thái tử ca ca tài năng đầy rẫy, các gia tộc thế lực không đếm xuể, ngươi nghĩ ngươi có thể giúp được gì lớn lao sao?”
“Nếu ngươi nghĩ thế, thì cứ nghĩ như vậy đi!”
Không cần nói nhiều, kể từ khi ta xuyên không đến đây, chỉ dựa vào một mình ta đã khiến giá bút giấy hạ thấp đến mức các tiệm sách khác phải lần lượt đóng cửa.
Họ chỉ nghĩ rằng giá rẻ, nhưng không biết rằng với ta, lợi nhuận vẫn tăng gấp đôi.
Độc quyền cùng với lợi nhuận khổng lồ, ngay cả một công chúa từ nhỏ được nuôi dưỡng trong nhung lụa như ngươi cũng không thể tưởng tượng được số tài sản ta nắm trong tay nhiều đến mức nào.