Nhưng người không có trái tim thì làm sao mà lo lắng cho tôi được?
Mấy ngày sau, tôi xuất viện. Tôi kiên quyết nói với bác sĩ rằng, ngoài việc không nhớ được Phối Dục và Phối Châu, tôi vẫn nhớ mọi chuyện khác.
Khi xuất viện, bác sĩ nói với Phối Dục rằng đó chỉ là chứng mất trí nhớ tạm thời do chấn động não, sau khi hồi phục sẽ dần dần nhớ lại.
Tôi trở về nhà của mình và Phối Dục.
Trong phòng khách vang lên giai điệu du dương của bản nhạc piano, Ôn Ân và Phối Châu đang chơi bốn tay.
Phối Dục đứng bên giơ ngón cái khen ngợi: “Tiểu nghệ sĩ piano của chúng ta thật giỏi.”
Phối Châu đỏ mặt, cười khúc khích.
“Đó là nhờ mẹ dạy con giỏi mà,” cảnh tượng trông thật như bức tranh mẹ hiền con thảo. Tôi giữ vẻ mặt bình thản, bước lên lầu.
Phối Châu vừa thấy tôi liền thu lại nụ cười trên môi. Ôn Ân vội đứng dậy: “Phu nhân, sức khỏe của chị sao rồi ạ?”
Tôi đứng trên cầu thang, gật đầu: “Tôi đã gần khỏe hẳn rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi.”
Tôi không ghét Ôn Ân, tôi chỉ ghen tị với cô ta. Cô ta không phải người thứ ba trong hôn nhân của tôi và Phối Dục.
Cô ấy là mối tình đầu, “bạch nguyệt quang” mà Phối Dục không thể quên.
Dù tôi và Phối Dục đã kết hôn, nhưng câu nói “người không được yêu mới là kẻ thứ ba” thật quá đúng.
Năm 18 tuổi, khi Phối Dục đang trong thời kỳ tươi đẹp nhất, tôi lần đầu tiên thấy anh ấy yêu một người mãnh liệt đến vậy.
Tháng trước, gia đình Ôn Ân phá sản, cô ta buộc phải về nước.
Toàn bộ tài sản của cô ta đã dùng để lấp vào những khoản nợ của gia đình, nhưng với chuyên môn âm nhạc, rất khó để cô ấy tìm được công việc lương cao trong nước.
Phối Dục đã tìm đến cô ta, mời cô làm giáo viên piano cho Phối Châu với mức lương 600 nghìn mỗi tháng.
“Mẹ mới thật tốt!” Phối Châu nói to trong phòng khách, “Con yêu mẹ mới nhất nhất luôn!”
“Cậu chủ, cô không phải là mẹ của cậu, đừng gọi cô ấy như vậy nữa.” Ôn Ân hơi lúng túng nhìn Phối Châu.
Phối Châu tỏ ra không vui với cách xưng hô này, cậu nhóc ôm chặt lấy chân Ôn Ân, “Cô mà gọi con là cậu chủ nữa, con sẽ giận đấy!
Cô phải gọi con là Châu Châu, cô dịu dàng hơn mẹ con nhiều, con thích cô nhất!”
Cậu bé liếc mắt về phía phòng ngủ trên lầu, thấy tôi vẫn chưa bước ra, liền tiếp tục nói: “Cô có thể ở lại nhà con không?
Con muốn mỗi sáng thức dậy đều được nhìn thấy cô. Ba con đồng ý rồi!”
“Sao cô không ở nhà con?” Phối Châu hỏi, “Nhà con sang trọng thế này, cô muốn gì cũng có.”
Thực ra, Phối Dục đã từng đề nghị Ôn Ân ở lại đây. Nhà có rất nhiều phòng, hơn nữa còn không cần cô ấy phải vất vả đi đi lại lại.
Huống hồ, Ôn Ân hiện giờ chẳng còn đồng nào trong người.
Nhưng cô ấy vẫn kiên quyết từ chối, muốn tự thuê nhà bên ngoài.
“Cậu chủ, Châu Châu, con nên tiếp tục luyện bản nhạc piano hôm nay đi.” Ôn Ân dịu dàng nhắc nhở.
Phối Châu lắc đầu, nhất quyết phải khiến cô ấy ở lại nhà mình: “Cô có phải sợ mẹ con không? Yên tâm, con với ba sẽ bảo vệ cô. Mẹ nghe lời ba lắm, sẽ không làm gì cô đâu.”
Phối Châu là con tôi sinh ra, rất thông minh. Thằng bé biết rõ nói gì để chạm vào nỗi đau của tôi.
Tôi cài đôi bông tai ngọc trai, từ tốn bước ra. Thấy tôi xuống lầu, Ôn Ân tỏ vẻ khó xử: “Phu nhân, tôi thật sự không sao đâu.”
“Ôn Ân, cô cứ ở đây đi,” tôi nói. “Tôi biết mỗi ngày cô phải đi xe buýt, mất 3 tiếng cả đi lẫn về.”
Tôi nhận đôi giày từ tay người giúp việc, tiếp tục: “Cô không cần phải cảm thấy áp lực đâu. Cô quay về, tôi cũng rất vui.”
Phối Châu có vẻ ngạc nhiên, vùng vằng: “Trước đây, mỗi lần ba uống say, miệng gọi tên Ôn Ân là mẹ lại khóc, mắt đỏ hoe cơ mà.”
Đúng vậy, lần này Ôn Ân đến nhà không phải là lần đầu tiên Phối Châu gặp cô ấy.
Thằng bé đã lén thấy bức ảnh người phụ nữ được ba cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo. Cả những lần ba say rượu, trong miệng gọi tên người phụ nữ khác.
Điều này khiến nó tìm ra cách trừng phạt tốt nhất – điểm yếu của mẹ. Nhưng bây giờ, điểm yếu ấy dường như không còn tác dụng nữa.
“Con muốn ăn kem!” Phối Châu giận dỗi hét lên, “Lấy cho con hai cái, không, mười cái!”
Tiếng đáp lại duy nhất là âm thanh cửa đóng sầm lại sau lưng Phối Châu.
Những ngày nằm viện, ngày nào cũng đầu bù tóc rối.
Cuối cùng cũng xuất viện, phải tranh thủ đi spa chăm sóc da ngay mới được.
Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài từ lâu. Trong khi đó, Phối Châu bên trong thu lại biểu cảm trên mặt.
“Cậu chủ, kem của cậu đây,” người giúp việc vội lấy kem từ tủ lạnh ra.
“Ai thèm ăn nữa!” Phối Châu ném cây kem xuống đất, mắt chăm chăm nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại.
Chẳng lẽ mẹ thực sự không còn nhớ đến cậu nữa sao?
Lúc này, mẹ của Phối Dục, bà Lâm Di, biết tin Ôn Ân đã về nước và Phối Dục còn mời cô ấy làm giáo viên piano cho Phối Châu, liền xách theo vài túi hàng hiệu sang.
Ngồi trên sofa, người phụ nữ quý phái ấy nắm lấy tay Ôn Ân: “Ôn Ân à, con đúng là chịu khổ nhiều rồi.
Con xem, giá mà ngày trước con và Phối Dục đến với nhau, có nó giúp đỡ thì Tập đoàn Ôn thị nhà con làm sao mà phá sản được.”
Ôn Ân thoáng lúng túng: “Cô Lâm, cô nói vậy là không được.
Chuyện quá khứ đã là quá khứ rồi. Bây giờ Phối Dục cho con một công việc, con đã rất biết ơn anh ấy rồi.”
“Có gì mà không được chứ?” Lâm Di cười, “Bây giờ giao Phối Châu cho con, cô hoàn toàn yên tâm.”
Bà ấy hài lòng vỗ tay Ôn Ân, nhỏ giọng nói: “Phối Dục sắp ly hôn rồi, con biết chưa?
Ngay khi con quay về, nó liền muốn ly hôn, thế còn không đủ chứng minh điều gì sao?
Con cứ yên tâm, cả Châu Châu cũng rất thích con. Ở nhà cô, con sẽ không bị thiệt thòi đâu. Hơn nữa, Phối Dục sẽ giúp nhà họ Ôn vực dậy.”
Lâm Di đến mà không hề báo trước để tôi ra đón tiếp, dù biết rõ tôi vẫn đang ở nhà
. Tôi cũng tự biết thân biết phận, không bước ra làm phiền buổi hội ngộ của họ.