Anh nghe xong, mắt đỏ bừng lên. Một lúc sau, anh lau nước mắt, ôm tôi vào lòng.
“Không trách em, là anh kết bạn không cẩn thận. Lẽ ra anh phải kể cho em nghe về chuyện của Cừu Diêu, như vậy em đã không sa vào sâu như thế.”
Tôi lắc đầu, trong lòng tràn đầy cảm xúc dịu dàng.
“Là em cố chấp ngốc nghếch, suốt bảy năm qua, anh ta không chịu công khai cũng chẳng chịu gặp anh, lẽ ra em phải nhận ra có vấn đề từ lâu rồi.”
Anh xoa đầu tôi, “Không sao, từ giờ mọi thứ sẽ tốt đẹp. Ôn Dụ Thần chắc chắn đáng tin, anh lấy mạng này ra bảo đảm.”
Yến Thời An là người trọng sĩ diện, tôi cứ nghĩ sau khi bị anh trai mắng như vậy, cả đời này chúng tôi sẽ không gặp lại nữa.
Ai ngờ hôm sau, khi cả nhà đang ngồi quanh bàn ăn sáng, người giúp việc vào báo có người gọi đích danh tôi ở cổng.
Tôi đi ra và thấy Yến Thời An mặc bộ vest mà tôi thích nhất, tay cầm bó hoa, mỉm cười dịu dàng với tôi.
“Tuyết Tuyết, anh đã suy nghĩ rất kỹ. Hôm đó là lỗi của anh, anh không nên ra tay với em, làm tổn thương em.”
“Anh với Cừu Diêu không phải như em nghĩ đâu. Bây giờ anh chỉ xem cô ấy là bạn. Sau này nếu em không vui, anh sẽ không gặp cô ấy nữa.”
Tôi đứng nhìn Yến Thời An, không hiểu anh ta lại muốn làm trò gì đây?
Ai cũng thấy rõ sự quan tâm của anh ta dành cho Cừu Diêu. Bây giờ chính chủ đã trở về, người thay thế như tôi nên rời đi mới đúng, chẳng phải là điều tốt cho anh ta sao? Tại sao còn phải đuổi đến tận nước ngoài để làm phiền tôi?
Thấy tôi im lặng, anh lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, quỳ một gối trước mặt tôi.
“Tuyết Tuyết, anh biết trước đây đã để em chịu nhiều ấm ức. Em tin anh, sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho em.”
“Gả cho anh đi, từ nay về sau, bên cạnh anh chỉ có chỗ cho một mình em.”
Tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương hồng lấp lánh trong hộp, cảnh tượng này từng là điều tôi mong ước biết bao lần.
Nhưng may mắn thay, anh ta chưa bao giờ thực sự muốn trao nó cho tôi.
Tôi đưa tay ra, khi ánh sáng trong mắt anh dần sáng lên, tôi đóng hộp nhung lại.
“Yến Thời An, tôi từng yêu anh vì nghĩ anh là người chính trực và xuất sắc. Nhưng sau này tôi nhận ra không phải vậy, anh chỉ là một kẻ giỏi giả vờ, đầy dối trá.”
“Anh không có nguyên tắc, ngay cả khi đùa cợt với em gái của người bạn thân thiết, anh cũng không cảm thấy áy náy.”
“Tôi dựa vào đâu mà giao cả cuộc đời mình cho một người như anh?”
Khi tôi nói, gương mặt Yến Thời An dần trắng bệch.
Anh yếu ớt lắc đầu, nhưng không thể nói ra lời phản bác nào.
“Tôi sắp kết hôn rồi.” Tôi nói tiếp.
Anh ngẩng phắt lên nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Dù chúng tôi chỉ mới quen nhau trong thời gian ngắn, nhưng tôi rất hài lòng với anh ấy. Anh ấy không chỉ đẹp trai, mà còn rất lịch sự, dễ trò chuyện. Quan trọng nhất là, anh ấy là một người có phẩm chất quý giá.”
“Vì vậy, xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa.”
“Không.”
Yến Thời An ném bó hoa và chiếc nhẫn đi, nắm chặt lấy cổ tay tôi, quỳ hai gối dưới đất, không chịu buông ra.
“Tuyết Tuyết, trước đây là anh sai, anh cứ tưởng mình không thể quên được Cừu Diêu. Nhưng sau khi em rời đi, anh mới hiểu người quan trọng nhất với anh là em.”
“Em không biết những ngày qua anh đã sống thế nào đâu. Anh không ăn, không ngủ, đến nửa đêm mới gọi điện cho anh trai em để hỏi xem em ở đâu. Khi không tìm được em, anh gần như phát điên.”
“Anh xin em, cho anh một cơ hội nữa được không? Chúng ta đã bên nhau bảy năm, bao nhiêu khoảnh khắc thân mật bên nhau, em nói quên là quên sao?”
Tôi bật cười vì tức giận,
“Yến Thời An, anh thử nghĩ lại xem bảy năm qua, bên cạnh anh là tôi, nhưng trong lòng anh nghĩ đến ai? Khi thân mật, anh coi tôi là ai?”
Tôi cố sức gỡ tay anh ta ra, trong lòng càng lúc càng thấy chán ghét.
Hai ngày trước, khi dọn đồ, tôi mới nhận ra quần áo, trang sức và túi xách của tôi hầu như không có món nào tôi thực sự thích.
Đặc biệt là những bộ đồ tôi mua cùng Yến Thời An, gần như toàn bộ đều theo phong cách của Cừu Diêu.
Làm gì có chuyện tôi rất giống Cừu Diêu?
Chỉ là gương mặt có vài phần tương đồng, sau đó bị Yến Thời An xem như con dối trang điểm theo phong cách để càng giống cô ta hơn thôi.
Cuối cùng tôi cũng gỡ tay anh ra được, nhưng vì lực quá mạnh, tôi lùi lại vài bước, suýt thì ngã.
Một bàn tay lớn đỡ tôi từ phía sau, rồi vòng qua ôm lấy vai tôi.
Tôi quay lại, thấy gương mặt lạnh lùng của Ôn Dụ Thần.
“Anh đến từ khi nào?”
Khi quay về phía tôi, Ôn Dụ Thần nở một nụ cười nhẹ.
“Từ khi hắn ta đứng ở đây cầm hoa.”
Tôi hơi kinh ngạc, lại có chút ngượng ngùng, “Vậy là anh thấy hết rồi?”
“Ừ.”
Nhìn thấy tôi và Ôn Dụ Thần thân mật, Yến Thời An mắt đỏ hoe, nhảy bật dậy từ dưới đất, chất vấn tôi.
“Hắn là ai?”
Ôn Dụ Thần như cố ý chọc tức hắn, bàn tay vòng qua vai tôi từ từ hạ xuống, ôm lấy eo tôi.
“Vị hôn phu của cô ấy!”
“Nói bậy! Bỏ tay ra! Tuyết Tuyết, hắn nói dối đúng không? Em cố tình làm vậy để chọc giận anh đúng không?”
“Hừ, Cậu nghĩ mình quan trọng lắm à?”
Giọng anh trai tôi bất ngờ vang lên từ phía sau, khiến Yến Thời An lùi lại một bước.
Tôi và Ôn Dụ Thần cùng quay lại, thấy anh trai tôi đang vác gậy bóng chày tiến tới.
Tôi định ngăn lại, nhưng Ôn Dụ Thần giữ eo tôi và kéo sang một bên.
“Anh định làm gì? Anh ấy mà đánh là đánh đến chết đó.”
Ôn Dụ Thần mỉm cười nhẹ, “Đừng lo, có tôi ở đây, sẽ không để anh ấy đánh đến chết đâu.”
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Trước cổng nhà họ Cốc, điều một xe cứu thương đến sẵn sàng.”
Tôi:
Yến Thời An nhíu mày, chuyển ánh mắt từ anh trai tôi về phía tôi.
“Tuyết Tuyết, chúng ta vẫn chưa chia tay đúng không? Tình cảm của chúng ta vẫn chưa kết thúc, em không thể lấy người khác. Dù hắn là vị hôn phu của em, em cũng nên hủy hôn.”
Anh trai tôi cười lạnh, không do dự vung gậy bóng chày xuống chân Yến Thời An.
Yến Thời An hét lên một tiếng, ngã nhào xuống đất.
“Tao đứng ở cửa nghe cả buổi rồi. Mày lừa em gái tao thì thôi, còn dám đánh nó. Yến Thời An, tao không coi mày là anh em nữa.”
Nói xong, anh lại vung gậy xuống một lần nữa.
Yến Thời An rên lên một tiếng, nhưng vẫn nhìn tôi, cố gắng bò về phía tôi.
“Đủ rồi, anh dừng lại đi.”
Gậy của anh trai tôi khựng lại giữa không trung.
Yến Thời An mỉm cười, “Nhìn xem, em vẫn quan tâm đến anh, em vẫn chưa thể quên anh, Tuyết Tuyết.”
Tôi gỡ tay Ôn Dụ Thần ra, bước đến trước mặt Yến Thời An, cúi xuống và tát anh ta một cái thật mạnh vào gương mặt đang mỉm cười.
“Cái tát này, coi như trả lại cho anh. Chúng ta xem như không còn liên quan.”
“Về việc anh nói tôi chưa nhắc đến chuyện chia tay, đó là vì tôi thấy không cần thiết. Anh chưa bao giờ thừa nhận tôi là bạn gái, vậy chia tay gì chứ?”
“Tôi vẫn sẽ nói lại một lần nữa, Yến Thời An, tôi không thích anh nữa, đừng đến làm phiền tôi.”
Nói xong, tôi kéo tay anh trai quay vào nhà.
Anh trai tôi không chịu đi, tôi giậm chân giận dữ: “Anh thực sự muốn dính vào án mạng vì loại người như thế này sao?”
Anh trai tôi nghiến răng, ném cây gậy xuống đất, ngồi lên người Yến Thời An và đấm vào mặt hắn thêm mấy cú thật mạnh.
Khi anh trai tôi đánh đủ rồi, Ôn Dụ Thần ra hiệu về phía xe cứu thương ở xa, bốn nhân viên y tế tiến tới và đưa Yến Thời An lên cáng.
Chúng tôi đang định vào nhà thì bất ngờ, Yến Thời An hét lên với Ôn Dụ Thần.
“Tao đã ngủ với cô ấy suốt bảy năm, mày cưới cô ấy không thấy ghê tởm sao?”
Ôn Dụ Thần và anh trai tôi cùng quay đầu lại, tôi kịp kéo anh trai mình, nhưng không ngờ Ôn Dụ Thần lại bước tới.
Anh giẫm mạnh lên chân bị gãy của Yến Thời An, nghiền chặt.
“Mày đúng là nỗi ô nhục của đàn ông! Yên tâm đi, tao sẽ để mày phải chứng kiến cô ấy hạnh phúc đến nỗi làm mày ghen tị.”
“Nâng hắn đi.”
Khi Yến Thời An được đưa đi, Ôn Dụ Thần bước lại nắm lấy tay tôi.
“Đừng về nữa, để anh dẫn em đi mua sắm cho khuây khoả.”
Tôi chớp mắt, chuyện lớn như vậy vừa xảy ra, anh không hỏi han gì, chỉ muốn dẫn tôi đi mua sắm sao?
“Tại sao?” Tôi không nhịn được hỏi.
Anh quay đầu nhìn tôi, “Mẹ anh nói khi phụ nữ tâm trạng không tốt, mua sắm sẽ giúp cải thiện.”
Anh trai tôi chen vào, “Tôi cũng đang tâm trạng không tốt, cho tôi đi mua sắm với.”
Ôn Dụ Thần đá anh trai tôi ra, rồi dẫn tôi rời đi.
Trên đường, tôi định giải thích mọi chuyện cho anh nghe, nhưng anh nói:
“Chuyện đã qua rồi, để nó lại phía sau đi. Anh không muốn thấy em tự làm đau mình thêm. Yên tâm, anh chẳng để ý đến chuyện đó đâu.”
“Anh quan tâm hơn khi nghe em nói anh có ‘phẩm chất quý trọng’. Nghe hay lắm, khen nữa đi!”
Anh làm tôi bật cười.
Khi quay về, đồ đạc chất đầy cốp xe và ghế sau.
Anh trai tôi ngồi ôm chú mèo Ba Tư của nhà tôi, nhìn chằm chằm với vẻ ghen tỵ.
Những khó chịu mà Yến Thời An gây ra nhanh chóng tan biến trong tiếng cười.
Ngày tôi và Ôn Dụ Thần kết hôn, Yến Thời An và Cừu Diêu cũng đến dự lễ cưới.
Lần này, họ là khách mời.
Yến Thời An vẫn đang bó bột ở chân, được Cừu Diêu dìu, bên cạnh còn có mấy bảo vệ đứng canh, ngăn không cho ai manh động. Tôi nhìn Ôn Dụ Thần đầy thắc mắc, anh chỉ bình thản đáp:
“Để người ở ngay trước mắt, thế mới không dám gây chuyện.”
Anh trai tôi nhếch môi, “Rõ ràng là vì có người bụng dạ đen tối.”
Khi chúng tôi trao nhẫn, bên phía Yến Thời An đột nhiên lộn xộn.
Yến thời An đẩy mạnh Cừu Diêu, khiến trán cô ta đập vào góc bàn, chảy máu, nhưng anh ta thậm chí không thèm liếc nhìn một cái.
Giống như trong tiệc chào mừng Cừu Diêu ngày trước, anh ta vô tình làm đổ súp lên người tôi mà không quay lại, đuổi theo cô ấy.
Yến Thời An định xông đến, định kêu la, nhưng bị bảo vệ giữ chặt, bịt miệng.
Tiếng pháo, tiếng nhạc mừng vang dội, nhấn chìm nỗi tức tối của anh ta.
Sau lễ cưới, tôi bước đến trước hai người họ.
Lần này, tôi nhìn Cừu Diêu trong bộ dạng tơi tả, hỏi một cách bình tĩnh:
“Giờ nhìn lại, chúng ta thực sự giống nhau sao?”
Cừu Diêu đờ đẫn nhìn tôi, rồi bật cười trong nước mắt.
“Giống hay không có gì quan trọng? Anh ấy chưa bao giờ yêu chúng ta thật lòng.”
Yến Thời An tức giận lườm cô ta,
“Cô nói bậy! Tôi đã từng yêu cô, nhưng đó là quá khứ. Giờ đây, người tôi yêu nhất là Tuyết Tuyết.”
“Chính cô không nên quay lại, cô đã phá hủy tất cả, cũng là cô gây chia rẽ giữa tôi và Tuyết Tuyết.”
Tôi nói: “Yến Thời An, đừng tự lừa mình dối người nữa. Thư phòng của anh, tôi đã vào từ lâu rồi.”
Yến Thời An trợn mắt, ngồi sụp xuống đất trong tuyệt vọng, không nói thêm được lời nào.
Tôi và Ôn Dụ Thần cùng bước đi.
Chưa được vài bước, anh lại trêu chọc tôi:
“Nhanh lên, còn nhiều người đang chờ để phá đám cưới của chúng ta đấy.”
Tôi véo cánh tay anh, nhưng anh nắm tay tôi kéo lại gần và hôn.
Về phần Yến Thời An, nghe nói anh ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Cừu Diêu, liên tục tìm cách trả thù cô ta.
Cừu Diêu bị anh hành hạ đến nỗi mất việc nhiều lần, cuộc sống khó khăn, đến lúc không thể chịu nổi nữa, cô đã lái xe đâm vào anh.
Cái chân gãy chưa kịp lành, lần này anh bị liệt hoàn toàn.
Nhà họ Yến không chịu tha cho Cừu Diêu, nhưng cô ấy đã sớm tuyệt vọng với cuộc sống, cuối cùng đã nhảy xuống từ tầng cao nhất của công ty Yến Thị.
Yến Thị mất đi người thừa kế, lại dính vào kiện tụng liên quan đến mạng người, cổ phiếu tụt giá, chẳng mấy chốc bị các công ty khác dồn ép đến phá sản.
Ôn Dụ Thần cũng không biết đã gọi điện cho ai, chỉ đạo giữ lại mạng sống cho Yến Thời An.
Thấy tôi không hiểu, anh giải thích: “Ôn Dụ Thần anh đã nói thì giữ lời. Anh đã nói để hắn ta chứng kiến em hạnh phúc cả đời, thì hắn không thể chết sớm.”
Tôi:
Anh trai nói đúng, con người này quả là kẻ bụng dạ đen tối.
Nhưng tôi tin rằng anh ấy sẽ đem lại cho tôi hạnh phúc vững bền và yên ổn!
【Kết】