“Nhưng lúc mở mắt trong xe cấp cứu, bên cạnh chỉ có Nhược Nhược. Chúng tôi lo lắng hỏi cô ở đâu, cô ấy nói không biết, vì cô ấy luôn ở lại trông chúng tôi.”
“Là một cô gái yếu đuối như cô ấy đã cứu chúng tôi, trông chừng chúng tôi, đợi người đến cứu! Còn cô thì sớm biến mất rồi!”
Anh ta đỏ mắt: “Cô nghĩ chúng tôi không lạnh lòng sao?”
Chu Thời Cảnh cũng nhắm mắt nói: “Chúng tôi chỉ muốn cô an toàn, không muốn cô mạo hiểm vì bọn tôi.”
“Nhưng khi cận kề sinh tử, cô lại hoàn toàn biến mất, khiến chúng tôi thất vọng, lạnh lẽo.”
“Ban đầu chúng tôi không thích Nhược Nhược, rất phiền khi cô kéo cô ta theo.”
“Nhưng đến lúc sinh tử, chính cô ấy đã cứu bọn tôi.”
“Ân nghĩa này, chúng tôi đương nhiên phải báo đáp hết sức!”
“Chúng tôi tất nhiên phải đối xử tốt với cô ấy, cô ấy xứng đáng.”
“Còn với cô, khi cô khiến Nhược Nhược ủy khuất rơi lệ, chúng tôi đương nhiên sẽ đứng về phía cô ấy!”
Tần Dã mím môi:
“Thẩm Thời Ương, bọn tôi như vậy là sai sao? Làm người ai cũng sẽ làm vậy!”
“Nhưng chúng tôi chỉ là tức giận cô, chứ chưa từng không quan tâm cô!”
“Tất cả chỉ là để tìm sự cân bằng, cho Nhược Nhược một sự công bằng.”
“Giờ thì… hãy để mọi thứ qua đi, được không?”
14
Thì ra là vậy.
Thì ra nguyên nhân là như thế.
Thì ra sự thay đổi thái độ đột ngột của họ đều bắt nguồn từ chuyện đó.
Tôi nhìn ba người trước mắt, bao cảm xúc phức tạp hiện rõ trên gương mặt họ: giằng co, bất lực, tức giận, cố gắng thỏa hiệp.
Tôi hít sâu:
“Nếu tôi nói, người cứu các anh hôm đó… là tôi thì sao?”
Họ sững sờ: “Gì cơ?”
Sau khi họ ngất đi, nơi đó vẫn tiếp tục sụp đổ. Tôi hoảng loạn gọi cứu mạng, gắng sức kéo từng người ra khỏi vùng nguy hiểm.
Xung quanh không ai, cũng không thấy Lâm Nhược Nhược.
Tôi cắn răng kéo từng người một đến nơi an toàn.
Người cuối cùng vừa được kéo ra, ngay sau đó tuyết lại đổ ập xuống.
Tôi che chắn cho họ nằm ở rìa tuyết lở, sức lực cạn kiệt.
Lâm Nhược Nhược lúc đó mới chạy tới, ân cần hỏi han.
Tôi bảo cô ta gọi cứu viện ngay. Nhìn thấy có người khác đã chú ý tới chỗ chúng tôi, chạy tới giúp, tôi mới kiệt sức ngất lịm.
“Lúc tỉnh lại, tôi đã ở bệnh viện. Tôi định đi tìm các anh, nhưng không biết các anh nằm ở phòng nào, gọi cho Lâm Nhược Nhược thì không bắt máy.”
Sau này tôi tìm được bọn họ, thấy Nhược Nhược ở bên cạnh họ, bầu không khí ấm áp thân thiết.
Còn tôi vừa xuất hiện, sắc mặt họ liền lạnh đi.
Họ nói, có Nhược Nhược rồi, không cần sự quan tâm của tôi nữa.
Từ đó, mọi thứ đổi thay.
Hiện tại, trên mặt họ là sự kinh ngạc, hoang mang, bàng hoàng.
“Tin hay không, tùy các anh.”
“Dù sao, mọi chuyện đã qua, tất cả đã thành quá khứ, cứ vậy đi.”
Nói xong, tôi không để tâm thêm, quay người rời đi.
Mà lúc này, họ cũng như lạc hồn, không thể ngăn tôi lại nữa.
15
Lâm Nhược Nhược… kết thúc rồi.
Lúc tôi ngất đi, có người chạy đến, nhân viên cũng theo dõi camera mà đến kịp.
Chúng tôi chỉ là được đưa lên xe cấp cứu khác nhau, nhưng Lâm Nhược Nhược đã nhân cơ hội đó.
Chuyện này rất dễ bị tra ra.
Tần Dã bọn họ đã thu hồi tất cả những gì từng dành cho Lâm Nhược Nhược. Cô ta không chỉ trắng tay mà còn nợ một khoản tiền khổng lồ phải trả.
Họ yêu cầu cô ta quay video, xin lỗi tôi, thú nhận chuyện vu oan giá họa năm xưa.
Lâm Nhược Nhược – người từng lấy danh “nhà thiết kế tự do” để khoe giàu sang, khoe lối sống trên mạng – giờ hình tượng hoàn toàn sụp đổ, fan hâm mộ quay lưng, ai ai cũng mắng chửi.
Cô ta từng cố gắng thoát khỏi ngôi làng nhỏ nghèo đói, thi vào trường học tốt, nhờ có Tần Dã bọn họ mà thoát được số phận đi làm thuê, lấy chồng sớm để nuôi em trai.
Thế mà giờ, không còn đường lui, lại lén lút quay về ngôi làng nhỏ kia.
…