Đó là lý do vì sao, mọi gia chủ nhà họ Phó đều không sống quá bốn mươi tuổi.
“Vậy… phu nhân…” – giọng Phó Tư Niên đã mang theo nghẹn ngào.
“Phu nhân không phải người nhà họ Phó, bà vốn không nên bị cuốn vào.” – Dì Thanh lau nước mắt – “Nhưng bà yêu cha cậu quá sâu đậm.
Trước khi cưới ông ấy, bà đã biết hết mọi chuyện.
Bà đã tìm đủ mọi kỳ nhân dị sĩ khắp thiên hạ, và cuối cùng… đã tìm ra được một cách.”
“Cách gì?” – Tôi sốt ruột hỏi.
“Lấy mạng đổi mạng.” Dì Thanh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. “Dùng ‘sinh khí’ của một người có khí vận cực kỳ mạnh để trung hòa, triệt tiêu một phần vận xui. Phu nhân… chính là đã làm như vậy. Bà dùng mạng sống của mình, để nối thêm mười năm tuổi thọ cho cha của cậu.”
“Cho đến khi… cậu ra đời.”
“Tư Niên, cậu từ lúc sinh ra đã là người ‘trấn ác’ mạnh nhất. Vừa chào đời, cậu đã bắt đầu vô thức hấp thụ vận xui xung quanh. Gánh nặng trên người cha cậu, ngay lập tức chuyển hết sang người cậu.”
“Vụ tai nạn xe năm đó, chính là lần đầu tiên vận xui tích tụ trong người cậu… bùng phát. Phu nhân… chỉ là đã thay cậu hứng trọn cú đó mà thôi.”
Căn phòng im lặng như tờ.
Tôi nhìn Phó Tư Niên, anh siết chặt cuốn nhật ký trong tay, cả người run lên nhè nhẹ vì đau đớn đến tột cùng.
Tôi cuối cùng đã hiểu ra mọi chuyện.
Hiểu vì sao anh luôn điềm tĩnh, luôn tự kiềm chế.
Hiểu vì sao anh cứ mãi giữ khoảng cách với tôi.
Người đàn ông này, anh không phải là người lạnh lùng. Anh là… sợ hãi.
Sợ rằng những người anh đến gần, sẽ bị vận xui trên người anh nuốt chửng.
Anh đã tự biến mình thành một hòn đảo cô độc.
Tôi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau.
“Phó Tư Niên,” tôi áp mặt lên tấm lưng rộng của anh, “anh không còn một mình nữa.”
Cơ thể anh khẽ cứng lại.
“Từ nay về sau, em sẽ cùng anh gánh lấy mọi thứ.”
“Em không hiểu mình đang nói gì đâu.” Anh cố gắng đẩy tôi ra, giọng khản đặc. “Em sẽ chết đấy.”
“Em sẽ không chết.” Tôi càng ôm chặt hơn. “Khí vận của dì Thanh là số 0, đúng không?”
Cả Phó Tư Niên và dì Thanh đều sững người, kinh ngạc nhìn tôi.
“Điều đó chứng minh rằng, khí vận có thể bị thay đổi, thậm chí là ‘đưa về 0’.” Tôi nhìn dì Thanh, từng chữ một, kiên định nói. “Dì Thanh, chắc chắn dì biết cách làm, đúng không?”
Dì Thanh nhìn tôi, trong mắt tràn ngập kinh ngạc và tán thưởng.
Bà im lặng rất lâu, rồi chậm rãi gật đầu.
“Có một cách.” Bà nói. “Nhưng cách đó… còn khó hơn cả cái chết.”
Chương 9: Lần đầu tiên, tôi chủ động thay anh chắn tai ương
Phương pháp mà dì Thanh mang đến, cổ xưa và huyền bí.
Nói đơn giản, là phải tìm kiếm “trấn vật”.
“Trấn vật” là những đồ vật hoặc địa điểm mang khí vận chính diện cực mạnh. Ví dụ như tượng Phật trong cổ tự được ngàn người dâng hương, phiến đá trên quảng trường Thiên An Môn từng chứng kiến lễ khai quốc, hoặc cây bút từng được một lãnh tụ dùng qua.
Tìm được những trấn vật ấy, thông qua một nghi lễ đặc biệt, có thể dẫn xuất một phần vận xui đã tích tụ trong cơ thể Phó Tư Niên, rồi phong ấn nó vào trong trấn vật.
Từ đó, đạt được hiệu quả “kéo dài sinh mệnh”.
Dì Thanh có khí vận bằng 0, chính là vì bà sống lâu năm trong tổ trạch của nhà họ Phó.
Căn nhà đó chính là trấn vật đầu tiên, và cũng là trấn vật quan trọng nhất của nhà họ Phó.
“Nhưng, vận xui mà trấn vật có thể gánh chịu là có giới hạn.” Dì Thanh nói. “Hơn nữa, với việc Tư Niên ngày càng hấp thụ nhiều vận xui, những trấn vật bình thường… đã gần như không thể áp chế nổi nữa. Chúng ta phải tìm thêm nhiều trấn vật mạnh hơn, vững hơn.”
“Tìm ở đâu?” Phó Tư Niên hỏi.
Dì Thanh đưa cho chúng tôi một tấm bản đồ vẽ tay, đã úa vàng theo năm tháng.
Trên đó, đánh dấu bằng những chấm đỏ — rải rác khắp cả nước.
“Đây đều là những nơi mà phu nhân đã tìm và đánh dấu lại cho cậu, từ trước khi bà qua đời.”
Tôi nhìn tấm bản đồ đó, trong lòng lập tức đưa ra một quyết định.
“Em sẽ đi cùng anh.” Tôi nói với Phó Tư Niên.
“Không được.” Anh không nghĩ ngợi liền từ chối. “Quá nguy hiểm.”
“Chính anh đi một mình mới thật sự nguy hiểm.” Tôi nhìn anh. “Anh quên rồi à? Em nhìn thấy được ‘nguy hiểm’. Em là chiếc ‘bản đồ sống’ tốt nhất của anh.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy giằng co.
Tôi biết — anh đã dao động rồi.
“Phó Tư Niên, hãy tin em.” Tôi nắm chặt tay anh. “Chúng ta… nhất định sẽ làm được.”
Cuối cùng, anh vẫn đồng ý.
Chúng tôi tuyên bố ra bên ngoài rằng sẽ thực hiện một chuyến “khảo sát dự án nước ngoài” kéo dài nửa năm.
Công ty được giao lại cho phó tổng giám đốc đáng tin cậy nhất điều hành.
Sau đó, tôi, anh và dì Thanh, ba người, bắt đầu chuyến hành trình đi tìm “trấn vật” — một cuộc phiêu lưu đầy ẩn số.
Điểm đến đầu tiên, là một ngôi chùa nhỏ ở Tây Tạng, được đánh dấu trên bản đồ, nghe nói vô cùng linh thiêng.
Chúng tôi lái một chiếc xe địa hình đã được cải tạo, rong ruổi trên cao nguyên Thanh Tạng bao la.
Rời xa thành phố, rời xa những bộn bề thương trường, cả người Phó Tư Niên dường như cũng thả lỏng hơn hẳn.
Anh kể cho tôi nghe chuyện hồi nhỏ, chỉ tay về phía dãy núi tuyết đằng xa, nói cho tôi tên từng ngọn núi.
Tôi nhìn nghiêng khuôn mặt anh dưới nắng cao nguyên, trong lòng mềm nhũn.