19
Nghe xong, mẹ của Tô lập tức căng thẳng đứng bật dậy.
“Bác nói gì cơ?”
“Vãn Ngâm là đứa nhỏ từ nhỏ chúng tôi đã chứng kiến lớn lên, cuộc sống của con bé vất vả, mãi mới có được nơi nương tựa, chúng tôi mừng còn không kịp. Nhưng ông nhà tôi, hoàn toàn chưa từng nhận được đơn xin kết hôn nào cả. Ngược lại, nhà họ còn nói con bé là trẻ mồ côi, không xứng với cậu ta.”
“Hắn ta dắt theo cái cô Lâm Thanh Thanh về nhà, hai người mập mờ không rõ. Chỉ riêng tôi thôi đã từng thấy Vãn Ngâm khóc mấy lần!”
“Trước đây không lâu, tụi tôi còn thấy con bé bên bờ suối, suýt chút nữa bị gấu nâu ăn thịt!”
Sắc mặt ba người nhà họ Đoàn càng lúc càng khó coi.
“Tôi không chỉ một lần nghe đám bạn hắn nói xấu Vãn Ngâm sau lưng.”
“……”
“Đừng nói nữa!” Mẹ Tô không thể chịu nổi thêm nữa. Con gái bà lại bị người ta chà đạp đến mức ấy sao?
Lúc này, đầu óc Đoàn Dật Sâm rối tung rối mù, cảm giác hối hận và hoang mang dần gặm nhấm hết phần lý trí cuối cùng của hắn. Hắn rất muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhưng nghĩ tới những chuyện mình đã làm, lại chẳng còn lời nào để biện hộ.
Không khí trong phòng lập tức đông cứng lại.
Cha Đoàn giáng cho hắn một bạt tai, Đoàn Dật Sâm bị đánh đến choáng váng.
“Là do tôi dạy con không tốt, để nó làm ra những chuyện sai trái. Nhưng chung quy lại, đây vẫn là chuyện của hai đứa nhỏ mà thôi.”
Thư Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người mặt dày kia.
Mẹ Tô thì tức đến phát run.
“Vãn Ngâm bị hắn hành hạ đến suýt chết, chuyện này, nhà họ Tô chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua!”
Gia đình Đoàn Dật Sâm không chỉ không đạt được mục đích, ngược lại còn rước lấy một thân phiền toái. Sau khi cha con nhà họ Tô trở về, lập tức ra lệnh cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Đoàn. Giới thượng lưu ở thủ đô cũng biết rõ nhà họ Đoàn đã đắc tội với nhà họ Tô, người có mắt đều chọn cách tránh xa.
Chưa đến một tháng, nhà họ Đoàn tuyên bố phá sản.
Ngay cả nhà họ Lâm, trước nay luôn thân thiết với nhà họ Đoàn, cũng không thoát khỏi liên lụy.
Nhà họ Lâm vốn sống nhờ nhà họ Đoàn, hai nhà có nhiều hợp tác kinh doanh, lần sụp đổ này gần như xóa sạch tương lai của cả hai.
Sau khi Lâm Thanh Thanh kết hôn với Thành Gia Diêu, cô ta không hề có được cuộc sống mà mình mong muốn.
Thành Gia Diêu suốt ngày không về nhà, ngay cả hôn lễ cũng bị hủy vì Lâm Thanh Thanh mang thai.
Ở nhà chồng thì bị mẹ chồng hành hạ, em chồng mỉa mai, đã vậy nhà mẹ đẻ còn sa sút, Thành Gia Diêu càng coi thường cô ta.
Hắn đánh mắng cô ta, thường xuyên qua đêm bên ngoài. Có lần, cô ta còn bắt gặp hắn ôm ấp một người phụ nữ khác ngoài đường.
Không biết từ khi nào, Đoàn Dật Sâm thường xuyên đến trước cổng nhà họ Tô quỳ gối.
Mỗi lần Dương Vãn Ngâm ngồi xe ra ngoài đều nhìn thấy hắn.
Tài xế khẽ hỏi: “Tiểu thư, có cần dừng lại không?”
Dương Vãn Ngâm không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp: “Không cần.”
Lần này, cô chính là người ở thế thượng phong, không chỉ trong tình cảm mà cả địa vị.
Đến khi cô trở về biệt thự, Đoàn Dật Sâm vẫn còn quỳ ở đó, cô ra lệnh cho tài xế dừng xe.
Đoàn Dật Sâm như một con chó hoang run rẩy trong mưa.
Thấy xe dừng lại, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ngay ánh mắt Dương Vãn Ngâm.
Đôi mắt hắn ánh lên tia sáng kỳ vọng, thậm chí còn nghĩ rằng mình càng thảm hại thì cô càng dễ mềm lòng.
“Vãn Ngâm……”
Nhưng hắn đã nghĩ sai rồi.
Để không cho hắn bất kỳ hy vọng nào nữa,
Dương Vãn Ngâm lạnh lùng lên tiếng: “Anh về đi, tôi sắp kết hôn rồi.”
Đoàn Dật Sâm vẫn không cam tâm, loạng choạng đứng dậy, nhào tới bám lấy cửa sổ xe của Dương Vãn Ngâm.
Tài xế lo lắng quay đầu nhìn liên tục, sợ cô bị thương.
“Chúng ta có bao nhiêu năm tình cảm như thế, sao em có thể nói quên là quên? Giữa anh và Lâm Thanh Thanh không có gì cả, anh không cố ý làm em tổn thương. Anh cảm nhận được nỗi đau của em.”
Dương Vãn Ngâm bình tĩnh đến lạ thường.
“Anh không thể đâu, mãi mãi cũng không thể.”
20
“Lúc trong mắt tôi chỉ có anh, còn anh thì liên tục giẫm đạp lên tấm chân tình của tôi, anh nên nghĩ đến ngày hôm nay rồi.”
Sẽ không ai mãi mãi đứng chờ ở nguyên chỗ cũ, Dương Vãn Ngâm của hiện tại đã không còn là người chỉ cần anh quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
Cô dừng một nhịp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Dật Sâm.
“Giữa anh và tôi bây giờ, anh nghĩ anh còn có thể mang lại cho tôi điều gì nữa đây?”
Đây chính là lời năm xưa Đoạn Dật Sâm từng nói với Dương Vãn Ngâm.
Đúng vậy, hiện tại Đoạn Dật Sâm chỉ là một kẻ sa sút đến nỗi chẳng khác gì ăn mày.
Anh chẳng thể cho cô bất kỳ điều gì.
Bàn tay bám vào cửa xe của Đoạn Dật Sâm chậm rãi buông xuống.
Anh nhìn chiếc xe chạy vào khu vườn, cho đến khi cánh cửa biệt thự khép lại thật mạnh.
Qua gương chiếu hậu, Dương Vãn Ngâm vẫn thấy anh quỳ gối nơi cửa, bộ dạng khốn đốn thấp hèn van nài của anh giờ đây chẳng còn gợn nổi chút sóng nào trong lòng cô.
Xe dừng lại trước cổng lớn, Phó Yến Châu đang đứng đợi cô.
Anh lịch thiệp mở cửa xe cho Dương Vãn Ngâm, nghiêng ô che chắn cẩn thận, ánh mắt vẫn hướng về phía cổng.
Dương Vãn Ngâm kéo tay anh lại.
“Đừng nhìn nữa, không quan trọng đâu.”