Anh thật sự rất sợ.
Dương Vãn Ngâm hơi do dự, định lên tiếng giải thích: “Người vừa rồi… suýt chút nữa tôi đã kết hôn với anh ta.”
Về lý do vì sao Dương Vãn Ngâm không trở về nhận thân trước kia, Phó Yến Châu cũng từng nghe loáng thoáng. Anh không muốn khơi lại nỗi đau của cô, quyết định âm thầm tự điều tra.
Về chuyện giữa họ, anh cũng đã đoán được phần nào, vì thế bây giờ mới thấp thỏm lo âu đến thế.
“Mọi chuyện đã qua rồi, Vãn Ngâm, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta.”
Dương Vãn Ngâm trong vòng tay anh, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh.
“Được.”
Ở phía xa, Đoạn Dật Thâm trơ mắt nhìn hai người ôm nhau, siết chặt nắm tay, sau đó lập tức quay đầu chạy về nhà, quyết định tìm cha giúp đỡ.
Đoạn Dật Thâm lặng lẽ trở về thành phố, đã khiến cha anh – ông Đoạn – không hài lòng. Khi hỏi nguyên nhân, lại là vì một người phụ nữ.
Đoạn Dật Thâm quỳ trước mặt cha, cầu xin ông đồng ý.
“Cha đã nói rồi, con bé mồ côi đó con chơi chơi thì được, cưới về nhà là chuyện không tưởng!”
“Cho dù con không muốn cưới Thanh Thanh, thì cũng phải tìm một cô gái ở thủ đô cho xứng với nhà họ Đoạn!”
Đoạn Dật Thâm nhớ đến những món đồ trang sức và quần áo mà Dương Vãn Ngâm mặc gần đây, chắc chắn điều kiện gia đình cô đã khác xưa.
Anh là người có mắt nhìn, những thứ đó đều vô cùng đắt tiền.
“Cha, Vãn Ngâm không phải trẻ mồ côi. Cô ấy bị thất lạc lúc nhỏ, giờ đã được người thân tìm thấy, đang sống ở thủ đô.”
Ánh mắt ông Đoạn lóe lên sự ngờ vực, liền hỏi quản gia bên cạnh: “Gần đây có nhà nào trong giới nhận lại con gái thất lạc không?”
Quản gia nghĩ kỹ một lúc: “Thưa ông, gần đây chỉ có nhà họ Tô tuyên bố đã tìm lại được tiểu thư thất lạc. Trước khi được nhận về, cô Tô đó hình như mang họ Dương.”
Ông Đoạn còn chưa kịp phản ứng: “Nhà họ Tô nào?”
Thời buổi này trẻ bị thất lạc nhiều quá, nhất thời ông không nhớ nổi.
“Là nhà họ Tô – gia tộc giàu nhất thủ đô đó ạ!”
Ánh mắt ông Đoạn bừng sáng, nhưng chẳng bao lâu sau lại trở nên ảm đạm.
“Nhà họ Tô à, vậy thì càng không được nghĩ đến nữa!”
Đoạn Dật Thâm chết lặng, không thể tin nổi.
“Tại sao ạ? Trước kia cha chê Vãn Ngâm xuất thân thấp kém, giờ cô ấy có thân phận xứng đáng rồi, sao cha vẫn không đồng ý?”
Ông Đoạn nhấp một ngụm trà, bình thản nói:
“Không phải cô ta không xứng với con, mà là con không xứng với cô ta!”
“Nhà họ Tô là một trong những gia tộc hàng đầu thủ đô, quan hệ rộng rãi, thậm chí còn có người trong quân đội, con cũng dám mơ với tới à? Nhìn lại mình xem có xứng hay không!”
Đoạn Dật Thâm chết lặng tại chỗ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân lại không xứng với Dương Vãn Ngâm.
Ông Đoạn ra hiệu cho quản gia, ông ta liền cẩn thận giải thích:
“Thiếu gia, nhà ta dù có tiền nhưng ở thủ đô vẫn chưa là gì. Nhà họ Tô không chỉ có tiền, mà còn có quyền lực và quan hệ, đến cả bên quân đội họ cũng nói được. Ta sao sánh kịp?”
“Còn nữa, hôm nhà họ Tô nhận lại đại tiểu thư, ông chủ cũng đã sai tôi chuẩn bị lễ vật. Quà mừng chồng chất đầy cả một căn phòng. So với họ, nhà ta thật sự chẳng đáng là gì.”
“Nghe nói, tiểu thư nhà họ Tô và cậu cả nhà họ Phó sắp tổ chức hôn lễ.”
17
Đoạn Dật Thâm cảm thấy như có ai cầm gậy đánh vào tim mình hàng chục lần, đau đến co thắt từng cơn.
Người ôm lấy cô hôm nay, chính là người sắp kết hôn với cô sao?
Cha Đoạn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh thì càng thêm tức giận.
“Nhà họ Tô và nhà họ Phó đều không phải là người mà nhà ta có thể đụng tới! Con sớm dẹp bỏ cái suy nghĩ đó đi!”
“Được rồi, đưa nó về phòng đi.”
Nhìn bộ dạng sa sút của con trai, ông Đoạn chỉ biết thất vọng lắc đầu.
Đoạn Dật Thâm không nhớ nổi mình làm sao về đến phòng, anh chỉ biết bản thân đã đánh mất Dương Vãn Ngâm hết lần này đến lần khác.
Cứ mỗi khi tưởng như có hy vọng, thứ đón nhận lại luôn là thất vọng.
Anh bắt đầu sa đà vào rượu, như thể chỉ có như vậy mới khiến bản thân dễ chịu hơn đôi chút.
Anh thường xuyên mơ thấy Dương Vãn Ngâm, cũng nhờ những giấc mơ ấy mà anh có thể xoa dịu phần nào nỗi buồn trong tim.
Nhưng nỗi trống rỗng sau khi tỉnh dậy lại càng khắc cốt ghi tâm, từng phút từng giây đều nhắc anh rằng, anh đã thực sự mất cô rồi.
Bên kia, cha mẹ hai bên biết họ chính thức bên nhau, nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc ấy thì không giấu được nụ cười hài lòng. Mẹ Phó và mẹ Tô còn sớm bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ cho cả hai.
Hôn sự giữa nhà họ Phó và nhà họ Tô, có thể nói là sự kiện chấn động nhất ở thủ đô.
Các mặt báo đồng loạt đưa tin, chẳng mấy chốc đã lan đến nhà họ Đoạn.
Ngay đúng lúc đó, Đoạn Dật Thâm lần thứ ba vì uống rượu đến xuất huyết dạ dày mà phải nhập viện cấp cứu.
Mẹ Đoạn cuối cùng cũng quỳ xuống trước mặt ông Đoạn.
“Lão gia, con mình mà tiếp tục uống rượu thế này, e là nhà họ Đoạn chúng ta sẽ tuyệt hậu mất!”
Ông Đoạn cũng lo lắng không kém, nhìn thấy bộ dạng con trai mà giận không thể nén.
Nhưng ông còn có thể làm gì được nữa?
Chẳng lẽ giờ ông còn mặt mũi nào đến nhà họ Tô cầu hôn?
Đó chẳng phải là tát vào mặt nhà họ Phó sao?
Ông có bao nhiêu mặt mũi để làm chuyện như thế? Trước đây rõ ràng đã căn dặn con trai ngàn lần không được mang Dương Vãn Ngâm về nhà, bản thân cũng từng thề không bao giờ chấp nhận cô làm con dâu.
Ai ngờ cô gái ấy lại hóa thành thiên kim nhà họ Tô.
Nếu lúc đó đồng ý, thì giờ con trai ông đã thành con rể nhà họ Tô rồi!
Càng nghĩ càng uất ức, ông Đoạn tức giận vung tờ báo ném vào mặt mẹ Đoạn.
“Người ta sắp kết hôn rồi, bây giờ còn có thể làm gì được nữa?”
Mẹ Đoạn thương con hết mực, đừng nói là mất mặt, dù có mất cả mạng, bà cũng chấp nhận.
Hôm sau, mẹ Đoạn chuẩn bị mười rương lễ vật, gọi Đoạn Dật Thâm dậy.
“Con trai à, dậy đi, chúng ta đến nhà họ Tô cầu hôn.”
Nghe đến hai chữ “cầu hôn”, Đoạn Dật Thâm lập tức tỉnh táo hẳn, tỉ mỉ chỉnh tề quần áo rồi cùng mẹ ra khỏi nhà. Lúc ra đến cửa, ông Đoạn nhìn họ, mặt đầy u sầu.
“Thôi được! Ta sẽ đi cùng hai người!”
…
Nhà họ Tô.
Phó Yến Châu đang giúp Dương Vãn Ngâm ôn bài trong phòng.
Chợt nghe thấy quản gia từ dưới lầu báo lên.
“Tiểu thư, có người nhà họ Đoạn đến cầu hôn.”
Dương Vãn Ngâm ngẩn ra, trước tiên nhìn sang Phó Yến Châu, anh vẫn bình thản như cũ, dáng vẻ chẳng hề thay đổi.
Căn bản không giống chút nào với người từng lo sợ bị Đoạn Dật Thâm cướp mất cô.
Dương Vãn Ngâm gật đầu: “Tôi biết rồi, cứ để họ ở dưới.”
Phó Yến Châu ngồi trên sofa phía sau cô, cầm tờ báo đọc tiếp. Dương Vãn Ngâm quay đầu nhìn anh cười: “Anh không giận sao?”
Phó Yến Châu ánh mắt nóng rực, đặt tờ báo sang một bên, nhìn thẳng vào mắt cô.