Tôi lười tiếp tục đôi co, thẳng tay ngắt máy và tiện thể chặn luôn số của Tạ Thụy.

9

Không lâu sau khi tắt máy, ba tôi gọi đến.

“Miên Miên, con lại cãi nhau với Tạ Thụy à? Sao lại đuổi người ta ra ngoài giữa đêm thế?”

Nhớ đến kết cục ba bị vào tù trong nguyên tác, mũi tôi cay xè.

Ba rất bận, ít khi về nhà, nhưng thỉnh thoảng vẫn quan tâm đến Tạ Thụy, vậy mà anh ta lại lấy oán báo ân.

Tôi kể lại mọi chuyện ở trường cho ba nghe.

Nghe xong, giọng ba trầm xuống vài phần:

“Không ngờ nó cao ngạo đến mức này, thậm chí còn không xem con ra gì. Dù sao thì hợp đồng tài trợ cũng đã hết hạn, từ giờ ba sẽ không quản nó nữa, mặc kệ nó đi.”

Trong nguyên tác, ba vì thấy tôi quan tâm đến Tạ Thụy, lại cho rằng anh ta thật thà đáng tin, nên sau khi anh ta vào đại học, đã không ngừng nâng đỡ, thậm chí còn để anh ta vào làm việc tại công ty Lâm gia.

Chính vì thế, Tạ Thụy mới có cơ hội phá hoại công ty, khiến Lâm gia sụp đổ.

Nhưng bây giờ, sau khi biết chuyện ở trường, ba lập tức từ bỏ ý định bồi dưỡng anh ta.

Ở phía khác, Tạ Thụy sau khi mách lẻo vẫn ngồi chờ tôi gọi điện cầu xin anh ta quay về.

Dù sao, trong mắt anh ta, mình xuất sắc như vậy, ba tôi chắc chắn sẽ khuyên nhủ tôi.

Nhưng đợi hơn hai tiếng đồng hồ, chẳng thấy gì ngoài sự im lặng.

Đúng lúc này, một chiếc xe máy điện dừng lại bên đường.

Từ Nhược Nhược tháo mũ bảo hiểm, vui mừng hỏi:

“Tạ Thụy, sao anh lại ở đây?”

Tạ Thụy kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Không hiểu sao, anh ta cảm thấy mình có một sự gần gũi kỳ lạ với Từ Nhược Nhược.

Nghe xong, cô ta phẫn nộ:

“Lâm Thanh Miên thật quá đáng! Cô ta dựa vào gì mà kiêu ngạo như vậy? Anh nhất định sẽ có ngày thành công, đứng trên đỉnh cao để vả vào mặt cô ta. Chúng ta không cần căn biệt thự rách nát của cô ta. Nếu anh không có chỗ ở, cứ ở tạm nhà tôi đi.”

Mắt Tạ Thụy hơi đỏ lên, vô cùng cảm động.

Quả nhiên, chỉ có Từ Nhược Nhược mới hiểu anh ta nhất.

“Ở nhà cô sao? Như vậy không hay lắm.”

“Không sao, dù sao tôi cũng thuê phòng ở một mình mà.”

Từ Nhược Nhược đưa Tạ Thụy về căn hộ thuê của cô.

Căn nhà không lớn, chỉ khoảng năm mươi mét vuông, Tạ Thụy chỉ nhìn một lần liền nhíu mày.

Quá chật, ngay cả phòng vệ sinh nhà Lâm gia cũng lớn hơn chỗ này.

Giọng nói ngượng ngùng của Từ Nhược Nhược vang lên:
“Nhà hơi nhỏ, anh chịu khó một chút nhé.”

Tạ Thụy lắc đầu:
“Nhỏ thì sao, còn thoải mái hơn nhà Lâm gia nhiều.”

Từ Nhược Nhược hơi đỏ mặt:
“Yên tâm, tôi sẽ không kiêu ngạo như Lâm Thanh Miên. Tôi thấy anh rất xuất sắc. Chỉ cần anh chăm chỉ học hỏi thật nhiều ở đại học, một ngày nào đó, anh sẽ thành công rực rỡ, khiến Lâm Thanh Miên phải hiểu ra rằng tiền không phải là tất cả.”

Tạ Thụy thầm nghĩ, đúng vậy, kỳ thi đại học mình đã cao hơn Lâm Thanh Miên hơn 60 điểm, chẳng phải điều đó chứng minh mình giỏi hơn cô ta sao?

“Kim lân đâu phải vật trong ao,” sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bay cao.

Trong căn phòng trọ chật hẹp, hai người họ trao nhau ánh nhìn đầy tình ý, đôi tai đỏ ửng.

10

Chẳng bao lâu sau, Tạ Thụy và Từ Nhược Nhược chính thức xác nhận mối quan hệ.

Không có tôi – “nữ phụ độc ác” xen vào, tình cảm của họ phát triển một cách ổn định.

Tôi và Tạ Thụy có hai buổi học chung mỗi tuần.

Trong lớp, lúc nào cũng thấy Từ Nhược Nhược ngồi bên cạnh anh ta.

Thế nhưng hôm nay, Tạ Thụy lại đi cùng với bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng của anh ta nhìn thấy tôi, liền huých vào tay Tạ Thụy, phấn khích nói:

“Tạ Thụy, đó có phải là Lâm Thanh Miên không? Nghe nói cậu với cô ấy là bạn cùng trường cấp ba, cậu quen cô ấy đúng không? Có thể giúp tôi xin cách liên lạc được không?”

Tạ Thụy đang chăm chú nghe giảng.

Từ khi bị tôi đuổi khỏi nhà họ Lâm, anh ta quyết tâm nỗ lực học tập để dùng thực lực khiến tôi phải bẽ mặt.

Nghe thấy tên tôi, anh ta nhíu mày, khó chịu nói:
“Muốn số của Lâm Thanh Miên – loại tiểu thư kiêu ngạo và ngông cuồng đó để làm gì? Cậu cũng muốn bị cô ta làm nhục sao?”

Bạn cùng phòng trợn mắt:

“Cậu không biết à? Tháng trước, Lâm Thanh Miên vừa đại diện trường mình giành giải nhất cuộc thi violin quốc gia, mang lại vinh quang cho trường chúng ta đấy. Người ta xuất sắc như vậy, có tính cách kiêu kỳ chút thì đã sao? Nếu tôi có bạn gái như thế, tôi còn cưng như cưng trứng ấy!”

“Còn nữa,” cậu bạn ngồi bên cạnh cũng xen vào, “nghe nói cô ấy rất rộng rãi với thành viên hội sinh viên, thường xuyên mời ăn uống, tặng quà. Không yêu đương thì thôi, chỉ cần quen biết kiểu tiểu thư này cũng là phúc phận rồi.”

Họ chỉ đang tám chuyện vui miệng.

Nhưng vào tai Tạ Thụy, lại như thể cố tình khoe khoang trước mặt anh ta.

Hiện tại, anh ta vẫn đang cắm cúi học để giành học bổng, chưa có thời gian tham gia các hoạt động trong và ngoài trường.

Trong khi đó, Lâm Thanh Miên đã giành được giải thưởng quốc gia…

Ngòi bút trên tay Tạ Thụy gần như muốn chọc thủng quyển sách tiếng Anh.

Ánh mắt anh ta không tự chủ được mà khóa chặt vào tôi.

Hôm nay, tôi mặc một chiếc áo len trắng mỏng.

Ánh nắng chiếu vào, bao phủ tôi bằng một tầng ánh sáng mềm mại.

Tôi chống cằm, vừa nghe giảng vừa ghi chép.

Nhìn tôi, Tạ Thụy bất giác ngẩn người, thầm nghĩ:

Dáng vẻ chăm chú nghe giảng của Lâm Thanh Miên… dường như cũng không đáng ghét đến thế.

Đúng lúc này, ánh mắt thất thần của Tạ Thụy lọt vào tầm mắt của Từ Nhược Nhược, người vừa tan tiết thể dục sớm, định đến đón anh ta tan học để tạo bất ngờ.

11

Tiếng chuông hết giờ vang lên, tôi ôm sách tiếng Anh định đứng dậy rời đi.

Từ Nhược Nhược bất ngờ xuất hiện, chắn trước mặt tôi:

“Lâm Thanh Miên, đừng tưởng cô cố ý tiếp cận Tạ Thụy thì anh ấy sẽ tha thứ cho cô. Anh ấy sẽ không bao giờ thích một tiểu thư kiêu ngạo như cô đâu!”

Tôi: “?”

Người ngồi trong lớp, nồi từ trên trời rơi xuống.

Các bạn học trong lớp, vốn chưa rời đi, lập tức đứng lại hóng chuyện.

“Đó không phải trợ lý giảng viên của chúng ta sao?”

“Chị học khóa trên, có chuyện gì vậy?”

Thấy có người nhận ra mình, Từ Nhược Nhược lập tức nghĩ rằng mình có thêm đồng minh, liền tuôn ra một tràng dài:

“Hẳn mọi người đều biết Lâm Thanh Miên phải không? Cô ta dựa vào việc nhà mình giàu có, không bao giờ xem ai ra gì, ngày nào cũng bắt Tạ Thụy làm việc cho mình chỉ để thu hút sự chú ý của anh ấy. Trước đây còn nửa đêm đuổi anh ấy ra khỏi nhà. Giờ lại cố tình đến đây, rõ ràng là muốn làm lành với anh ấy, nhưng đáng tiếc, anh ấy đã là bạn trai của tôi rồi!”

Tôi khó tin nhìn cô ta, chỉ cảm thấy cô ta chắc chắn có vấn đề về đầu óc.

“Thứ nhất, đó là nhà của tôi, Tạ Thụy chỉ ở nhờ. Sau khi hợp đồng hết hạn, tôi để anh ta rời đi thì có gì sai? Thứ hai, đây là tiết học tiếng Anh đại trà, tôi cũng học trong lớp này.”

“Làm gì có chuyện đó? Hai lần trước tôi đều đi học cùng Tạ Thụy, chưa từng thấy cô trong lớp!”

“Bởi vì trước đó tôi bận đi thi đấu. Tôi vừa giành ba giải vô địch quốc gia, cô không biết sao?”

Khuôn mặt Từ Nhược Nhược lập tức cứng đờ.

Quả thực, cô ta không biết.

Cô ta suốt ngày quẩn quanh bên Tạ Thụy, chẳng còn mấy để ý đến chuyện ở trường.

Đúng lúc này, Tạ Thụy mặt đen thui đi từ phía sau tới.

Từ Nhược Nhược vội vàng kéo tay anh ta, hỏi:

“A Thụy, cô ta thực sự không còn bám theo anh nữa sao?”

Tạ Thụy không biểu lộ cảm xúc, liếc nhìn Từ Nhược Nhược một cái.

Giọng cô ta vừa rồi không nhỏ, giờ cả lớp đều biết anh ta từng ở nhờ nhà người khác, cuối cùng còn bị đuổi ra ngoài.

Anh ta nhịn xuống cơn tức muốn hất tay Từ Nhược Nhược ra, lạnh lùng thốt hai chữ:

“Về đi.”

Rồi quay người bỏ đi không ngoảnh lại.

Từ Nhược Nhược trừng mắt nhìn tôi, sau đó vội vàng đuổi theo anh ta.

Khi sắp rời khỏi lớp học, Tạ Thụy quay đầu nhìn tôi.

Nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng phòng lúc trước, rồi nghĩ đến cảnh Từ Nhược Nhược vừa làm ầm ĩ, một cảm giác phức tạp len lỏi trong lòng anh ta.

12

Sau ngày hôm đó, tôi bận rộn hơn rất nhiều.

Việc nhận ra bản thân chỉ là một nhân vật trong câu chuyện đã dạy tôi rằng, người ngoài không đáng để dựa vào.

Tôi phải tự mình trở nên mạnh mẽ.

Dù không thể làm công ty lớn mạnh như ba, ít nhất tôi phải đảm bảo nó không bị phá sản.

Ba không tin cô con gái vốn được nuông chiều như tôi có thể chịu được gian khổ.

Sau nhiều lần năn nỉ, ông đồng ý rằng nếu tôi đạt được học bổng loại nhất vào cuối kỳ, sẽ cho tôi vào công ty học việc.

Trong khi đó, Tạ Thụy vốn chăm chỉ học hành giờ lại bắt đầu trở nên xao lãng.

Một buổi sáng, khi tôi vừa chạy bộ về nhà, nhận được tin nhắn:

【Ở đó không?】

Nhìn vào tên người gửi, là Tạ Thụy.

Vừa ăn sáng, tôi vừa kéo lịch sử trò chuyện ra xem.

Không thể không thừa nhận, trước đây tôi thật sự đã rất tốt với anh ta.

Dù giọng điệu hơi kiêu kỳ, nhưng gần như tôi nhắn mười mấy tin, anh ta mới trả lời một hai câu, mà thái độ lại cực kỳ lạnh nhạt.

Tôi tặc lưỡi, lập tức đưa anh ta vào danh sách đen.

Thời gian thấm thoát trôi qua, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc.