1
Lương Dự bị đánh đến mức lưng đã rách toạc, tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Dù vậy, anh vẫn cắn chặt răng, quỳ trên đất, kiên quyết yêu cầu huỷ bỏ hôn ước với tôi.

Tôi có chút sững sờ.

Thì ra anh cũng có một mặt bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như thế này.

Thì ra, những sự thiên vị ngày trước đã sớm không còn thuộc về tôi nữa.

Tôi bỗng thấy xa lạ với người anh hàng xóm từng nói rằng sẽ bảo vệ tôi suốt đời. Như thể tôi chưa từng quen biết anh.

“Khi con làm vậy đã nghĩ đến Nhiên Nhiên chưa?” Chú Lương giận dữ quát lên, hận rèn sắt không thể thành thép, ném cây gậy vào lưng anh.

Lương Dự nói: “Con chỉ coi Nhiên Nhiên là em gái. Hôn ước từ nhỏ vốn dĩ chỉ là do các người lớn định đoạt.”

Tôi nhìn anh, không thể tin được vào mắt mình.

Anh ngẩng đầu, trước mặt cả hai bên gia đình, lần lượt khẳng định quyết tâm của mình, lặp đi lặp lại tình cảm dành cho cô gái kia.

Hôm nay là tiệc sinh nhật của tôi. Rõ ràng tôi ăn mặc như một nàng công chúa nhỏ của thế giới này, nhưng vào khoảnh khắc này, tôi lại giống như một chú hề đang nhảy nhót trong công biên.

Bữa tiệc vốn đang tốt đẹp, lại bị Lương Dự phá đám, chẳng khác nào một trò hề.

Cuối cùng buổi tiệc chỉ có thể vội vã kết thúc trong sự không vui, tôi đành tiễn khách ra về.

Tôi nghĩ rằng sinh nhật tuổi hai mươi của mình thực sự đã trôi qua một cách tồi tệ.

Ba tháng trước, Lương Dự vẫn còn bí mật chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi. Anh ấy còn tự cho rằng bản thân đã rất kín đáo, nhưng thực ra tâm tư lại hiện rõ trên khuôn mặt.

Sau khi biết được, tôi không hề vạch trần anh, còn cố tình để anh lộ ra những manh mối. Bề ngoài giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi lại rộn ràng hơn đôi chút, thầm mong chờ đến ngày sinh nhật.

Thế nhưng, sau ba tháng mong đợi đầy vui mừng, những gì tôi nhận lại là một khung cảnh hỗn loạn như thế này.

Tôi không ngờ Lương Dự lại dẫn Hà Vận đến dự tiệc sinh nhật của tôi. Càng không ngờ anh ây lại nắm chặt tay người khác, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của tôi, và ngay trước mặt bao nhiêu người tuyên bố muốn hủy bỏ hôn ước với tôi.

Chỉ ba tháng thôi. Tình cảm mười mấy năm chẳng thể sánh bằng ba tháng ngắn ngủi. Tôi tự cười chế giễu mình.

Có lẽ vì đã sớm dự đoán trước sẽ có ngày này, trong tim tôi có một cảm giác tê liệt như đã quen thuộc. Nhưng trái tim vẫn không thể không cảm nhận được những cơn đau dày vò.

Một màn kịch đã kéo dài quá lâu, tôi không muốn tiếp tục xem nữa.

Tôi lau nước mắt ở khóe mắt, nghẹn ngào hỏi: “Lương Dự, anh thật sự muốn hủy hôn với em sao?”

“Đúng vậy.”

Không một chút do dự. Giọng nói chắc nịch như năm anh năm tuổi, anh đã nói sẽ luôn ở bên tôi.

Có lẽ vì cảm thấy hối lỗi, ánh mắt của Lương Dự bối rối, có chút không dám nhìn tôi.

“Nhiên Nhiên, xin lỗi, nhưng anh thực sự thích Hà Vận.”

Một lúc lâu sau anh cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt nhìn tôi vừa dịu dàng vừa áy náy, giống như bao năm qua anh đã đối đãi với tôi.

Nhưng những lời nói đó lại như một lưỡi dao nhọn cắm sâu vào tim tôi. Tôi biết, chúng tôi không thể quay lại được nữa rồi.

“Được rồi, em đồng ý.”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, tôi miễn cưỡng nở một nụ cười, cầu xin mẹ tôi: “Đồng ý đi mẹ.”

Dưới sự kiên quyết của tôi, cuối cùng tôi và Lương Dự cũng đã giải thoát cho nhau khỏi hôn ước bao năm.

Mẹ của Lương Dự nhìn tôi đầy áy náy, cuối cùng vẫn dẫn Lương Dự rời đi. Dù không ai nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, mối quan hệ giữa hai gia đình từ nay sẽ không bao giờ trở lại như xưa.

Khi trở về nhà, tôi khóc suốt đêm.

Vai phụ mãi là vai phụ, dù tôi có ở bên nam chính trước, dù chúng tôi ngày càng gần gũi hơn. Nhưng khi nữ chính thật sự xuất hiện, anh ấy vẫn sẽ không do dự mà bỏ rơi tôi.

Vì vậy, tôi nghĩ đã đến lúc mình phải rời đi.

2
Khi trở lại trường, việc đầu tiên tôi làm là nộp đơn xin du học trao đổi.

Ban đầu, gia đình đã dự định gửi tôi ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp cấp ba. Nhưng vì Lương Dự ở lại trong nước, tôi cũng đã thi vào một trường đại học trong nước. Bây giờ tôi mới nhận ra mình đã sai lầm nghiêm trọng thế nào. May mắn là vẫn chưa quá muộn.

Ra khỏi văn phòng của cố vấn học tập, tôi đổi hướng bước về phía thư viện. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Đang lúc bối rối, cô bạn thân Lâm Duệ bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, vội vàng nói:

“Trời ơi, cậu biết chuyện của Lương Dự chưa?”

Đã mấy ngày rồi tôi cố tình không nghĩ về cái tên này. Vì chỉ cần nghe ai đó nhắc đến, tim tôi không khỏi khẽ run lên. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.

Sau đó, trong lời kể đứt đoạn của Lâm Duệ, tôi dần hiểu được tình hình.

Trong thời gian tôi xin nghỉ, ở khuôn viên trường C đã xuất hiện một cặp đôi ngọt ngào và lãng mạn. Câu chuyện kinh điển về chàng thiếu gia giàu có yêu cô hoa khôi trường nghèo khó đã xảy ra trong đời thực.

Sau khi hủy hôn với tôi, cuối cùng Lương Dự cũng không còn phải chịu đựng ấm ức cho Hà Vận nữa. Anh đã tự tay tổ chức và chuẩn bị một màn tỏ tình hoành tráng.

Anh đã mua hết cả số hoa tươi trong cửa hàng của nửa thành phố, đốt pháo hoa suốt đêm dành cho nữ chính trong lòng mình. Điều này khiến bao người ngưỡng mộ.

Không chỉ trong trường chúng tôi, mà ngay cả sinh viên của các trường lân cận cũng biết đến chuyện này. Hình ảnh hai người được vây quanh bởi hoa tươi rực rỡ như cặp đôi chính trong phim thần tượng, lập tức lan truyền khắp diễn đàn trong trường.

Tên của hai người họ gắn chặt với nhau.

Vì thường xuyên biểu diễn cùng nhau, tham gia các cuộc thi, nên tên của tôi và Lương Dự cũng luôn xuất hiện bên cạnh nhau. Từ tiểu học đến đại học, điều này luôn là như vậy.

Cho đến bây giờ, cái tên bên cạnh Lương Dự không còn là tôi nữa.

Không biết cảm giác hiện tại là gì, chỉ biết rằng khóe mắt tôi bỗng trở nên cay cay.

Những người xung quanh đã quay lại video của buổi tỏ tình và thậm chí nó còn lên top tìm kiếm tại địa phương trên một ứng dụng video ngắn.

Lương Dự đã dùng cách của mình để tuyên bố sự quan tâm dành cho Hà Vận. Đó là phong cách của anh, luôn cao ngạo, không sợ hãi. Nếu thích một người, anh ấy mong muốn cả thế giới đều biết. Anh sẽ dùng mọi cách để đưa người đó vào vòng tay của mình.

Tôi nhớ lại, đã từng có thời gian anh cũng quan tâm đến tôi như vậy. Khi tôi bị người khác bắt nạt, anh cũng xuất hiện như một người hùng, đánh bại đám lưu manh đó đến khi chúng phải thua cuộc. Dù toàn thân đầy thương tích, anh vẫn cười ngốc nghếch và nói với tôi:

“Đừng sợ, nếu có ai bắt nạt em, cứ đến tìm anh. Anh sẽ bảo vệ em cả đời.”

Lời an ủi vụng về nhưng lại vô cùng chân thành, khiến người khác cảm động. Nhưng cuối cùng, lời hứa năm xưa vẫn quá nhẹ. Hóa ra “một đời” trong miệng của anh ấy chỉ là vài năm ngắn ngủi.

Nhanh đến mức tôi chưa kịp cảm nhận sâu sắc thì nó đã kết thúc.

Lúc lời hứa được thốt ra, chỉ có tôi giữ nó trong lòng, còn người khác thì sớm đã không còn để ý.

【Thanh mai trúc mã vẫn không địch nổi người đến sau. Thật tiếc cho Chu Nhiên.】

【Tiếc gì chứ, quen thân quá rồi, chẳng còn cảm giác gì nữa.】

【Đúng vậy, Lương Dự đã nói rồi mà, chỉ coi Chu Nhiên là em gái nhà bên thôi. Cái hôn ước này cũng chỉ là do người lớn sắp đặt mà thôi. Bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì còn ai ép buộc hôn nhân?】

【Nhưng trước đây ánh mắt Lương Dự nhìn Chu Nhiên không hề trong sáng, tôi không tin là anh ta chưa từng rung động với cô ấy. Đúng chuẩn một gã đàn ông tồi.】

【Thôi nào, Hà Vận là hoa khôi của trường đấy, vừa học giỏi lại vừa xinh đẹp, có gì thua kém Chu Nhiên chứ. Tôi tuyên bố, hoa khôi và hotboy là cặp đôi hoàn hảo nhé!】

Tôi không để tâm đến những bình luận đó.

Ánh mắt tôi dừng lại trên bức ảnh Lương Dự quỳ gối, tay cầm bó hoa, giữ trong vài giây. Như thể tự hành hạ bản thân, tôi lặp đi lặp lại việc xác nhận rằng Lương Dự không còn thích tôi nữa.

Người đã từng hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời, giờ đây lại chỉ nói một lời “Xin lỗi” rồi quay lưng đi bảo vệ một cô gái khác.