6.

“Ta biết nàng sẽ không tin lời ta nói.”

Trong xe ngựa đang phóng như bay, Giang Nam Đình gắt gao ôm chặt ta vào lòng.

“Nhưng không sao… Ta sẽ dùng hành động để chứng minh, ta sẽ bù đắp cho nàng, ta sẽ…”

Giang Nam Đình cúi đầu, nhìn ta thật sâu, giọng nói ôn nhu đến khó tin:

“…yêu nàng thật lòng.”

Ta bỗng cảm thấy dạ dày quặn thắt, liền quay đầu nôn thẳng vào mặt hắn.

“Tần Nhược Phi!”

Giang Nam Đình lập tức buông tay, giận dữ quát:

“Dù nàng không tin ta, cũng không nên—”

Ta lau vết bẩn nơi khóe môi, cười lạnh:

“Ngươi không phải nói yêu ta sao? Đây là tình yêu của ngươi đấy à?”

Giang Nam Đình lập tức sững người.

“Nếu ngươi thật lòng yêu ta, phản ứng đầu tiên chẳng phải là ghét bỏ, mà là lo lắng ta có chỗ nào khó chịu, phải vội vàng kiểm tra thương thế.”

“Trượng phu của ta chưa bao giờ lộ vẻ chán ghét với ta, trong mắt chàng, thân thể và cảm xúc của ta luôn là điều quan trọng nhất.”

“Đủ rồi!”

Giang Nam Đình tức giận nghiến răng:

“Thì sao? Dẫu thế nào, giờ nàng cũng đang ở cạnh ta!”

“Còn Tô Cảnh Dao—hừ!”

Hắn cười lạnh:

“Năm sau ngày này, chính là ngày giỗ của hắn!”

Ta lập tức ngẩng đầu, hoảng loạn đến cực điểm:

“Ngươi đã làm gì chàng? Giang Nam Đình, ngươi nói mau! Ngươi đã làm gì họ?”

Giang Nam Đình bóp mạnh cằm ta, ánh mắt lạnh như hàn băng:

“Từ ngày nàng dám động thủ với ta, ta đã không định buông tha cho bất kỳ ai trong các ngươi!”

“Tần Nhược Phi, ta đã mềm mỏng khuyên nàng, nàng không nghe, thì đừng trách ta dùng đến thủ đoạn!”

“Ngươi tái giá thì đã sao? Sinh nữ nhi thì đã sao? Đời trước nàng là thê tử của ta, đời này cũng phải là thê tử của ta. Dù sống hay chết, nàng cũng đừng hòng rời khỏi ta!”

Ta nghiến răng, một ngụm máu hận bốc lên, liền hung hăng cắn vào hổ khẩu của hắn.

Hắn kêu lên vì đau, liền thuận tay tát ta một bạt tai: “Tiện nhân!”

Cái tát ấy khiến ta đập thẳng vào bàn trà trong xe, mà xe ngựa vẫn đang chạy như bay. Cả người ta choáng váng, lảo đảo không vững.

“Giang Nam Đình, ngươi không sợ xuống địa ngục sao?”

“Ngươi rõ ràng biết đời trước ta vô tội! Là đệ ngươi và quận chúa Gia Phúc cấu kết, hãm hại ta với ngươi!”

“Ta bị các ngươi hành hạ suốt mười lăm năm, phụ thân ta cũng chết trong tay ngươi, ngần ấy còn chưa đủ sao?”

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng nam nhân trước mặt, ánh mắt như muốn lóc thịt rút gân:

“Ta vất vả lắm mới có cơ hội làm lại, được sống bên người mình yêu, cùng nhau sống hết quãng đời còn lại. Vậy mà ngươi còn muốn phá nát tất cả?”

“Kiếp trước ngươi đã hủy cả đời ta, giờ còn muốn hủy luôn cả hai kiếp sao?”

Nhắc đến kiếp trước, vẻ mặt lạnh lùng của Giang Nam Đình có chút dao động, nhưng vừa nghe ta nhắc tới Tô Cảnh Dao, thần sắc hắn lại trở nên hung dữ vặn vẹo.

“Ta đã nói, ta sẽ bù đắp cho nàng.”

“A Phi, nàng là nữ nhân của ta. Kiếp trước là vậy, kiếp này cũng vậy.”

Hắn quỳ xuống, khẽ vuốt má ta, trong mắt là điên loạn giả làm ôn nhu:

“Ta không chấp nhất trong lòng nàng có người khác, cũng không chấp chuyện nàng đã sinh con cho kẻ khác.”

“Cứ xem sáu năm qua là do chúng ta lỡ duyên, từ nay trở đi, mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo.”

“Đợi đến khi nàng trở thành thế tử phi của ta, nàng sẽ hiểu tình yêu ta dành cho nàng chẳng thua kém gì Tô Cảnh Dao.”

Nói đoạn, hắn hạ lệnh dừng xe, vén rèm bước xuống.

Cửa sổ xe bị đóng đinh bằng ván gỗ, ta chỉ có thể len lén ghé mắt nhìn qua khe hở. Trời đã ngả chiều, xe ngựa dừng lại ở một lùm cây ven quan đạo.

Giang Bá Viễn và Giang Hàn Cẩm mang nước cơm đến.

Ánh mắt Giang Bá Viễn đầy oán hận, đầu cúi thấp, tựa như một con sói con đang rình thời cơ xé xác con mồi.

Khác hẳn với hắn, Giang Hàn Cẩm thì khẩn thiết khuyên ta:

“Nương, con với ca ca đều biết sai rồi, bọn con cũng thay đổi rồi. Về sau, cả nhà bốn người chúng ta sống với nhau thật tốt chẳng phải rất tốt sao?”

Ta nhíu mày, lạnh lùng nói:

“Ngươi nói ai là một nhà bốn người?”

“Ta đã có phu quân, có nữ nhi, chẳng hề liên quan chi đến các ngươi, đừng tùy tiện nhận thân thích.”

Giang Hàn Cẩm dù sao tuổi còn nhỏ, mặt mũi đỏ bừng, nước mắt sắp tuôn:
“Nương ơi, con với ca ca cũng là do người sinh ra, sao người có thể không nhận chúng con?”

“Là các ngươi trước chê ta xuất thân thương hộ, là các ngươi trước không nhận ta làm mẹ.”

Ta cười khẩy: “Tính cả tuổi trùng sinh, ngươi đã mười tuổi, chớ nói với ta là mười tuổi rồi mà vẫn chẳng hiểu chuyện.”

Giang Hàn Cẩm rốt cuộc bật khóc:
“Nương ơi, trước kia con thật hồ đồ, nhưng nay đã biết hối lỗi. Vì sao người vẫn khăng khăng không chịu tha thứ?”

“Phụ thân con vốn là thế tử hầu phủ, tương lai kế thừa gia nghiệp, chính là Nhất phẩm hầu gia. Làm hầu phu nhân chẳng phải tốt hơn làm vợ thương nhân sao?”

“Nương ơi, người sao cứ không chịu hiểu?”

Không thể nói lý, ta dứt khoát nhắm mắt, chẳng buồn nhìn hai con sói mắt trắng ấy nữa.

Sau khi huynh muội Giang gia rời đi, Giang Nam Đình thay bộ xiêm y sạch sẽ, lại bước vào.

Trong mắt hắn là niềm vui không thể giấu: “Tô Cảnh Dao chết rồi!”

Ta lập tức mở choàng mắt, Giang Nam Đình vẫn đang cười, rõ ràng lòng vô cùng khoái trá: “Rơi xuống vực sâu, thi cốt vô tồn.”

Mặt ta tái nhợt, giọng run run: “Còn nữ nhi của ta? Còn cha mẹ ta, còn cha mẹ chồng ta đâu?”

“Giang Nam Đình, ngươi không phải người!”

“Hai vị trưởng bối vẫn bình an, ta muốn cưới nàng, làm phu thê hòa thuận với nàng, sao lại hại đến cha mẹ nàng được?”

“Chỉ là… thật đáng thương cho vợ chồng Tô gia, đột ngột mất con, đau lòng khôn xiết, cuối cùng tự vẫn mà chết.”

Tự vẫn? Nực cười!

Rõ ràng người của hắn vừa hồi báo: chính là người hầu phủ hắn đã giết sạch cả nhà Tô gia!

Giọng ta run rẩy chẳng thành tiếng: “Tuyết Nhi đâu? Nữ nhi của ta đâu?”

“A Phi, nàng hồ đồ rồi. Con gái của chúng ta – Cẩm Nhi – chẳng phải đang ở đây sao?”

Giang Nam Đình mặt không đổi sắc, khóe môi vẫn treo nụ cười.

“Ngươi giết nó rồi? Nó mới chưa đầy năm tuổi, ngay cả trẻ con ngươi cũng không tha?”

“Nếu năm đó nàng chịu bỏ Tô Cảnh Dao mà gả cho ta, nó vốn có thể sống.”

“Dẫu sao nó cũng là con nàng sinh ra, lại đáng yêu như thế, ta sao nỡ ra tay?”

“Nhưng mà, chính nàng đã khiến Viễn Nhi bị gãy tay. A Phi, việc này không thể trách ta, là nàng không muốn nó sống.”