“Cô Tô, ông Lục muốn gặp con trai. Là con trai ruột của cô và ông ấy.”

“Chúng tôi không muốn làm phiền cô, nhưng anh ta vừa rồi suýt cắn lưỡi tự sát.”

Tôi hít sâu một hơi, bước ra ban công. “Chuyển máy cho anh ta.”

Tiếng Lục Trầm Chu khàn khàn đầy lo lắng lập tức vang lên. “Tô Vãn! Là anh đây!”

“Anh xin em, cho anh gặp con một lần. Anh biết sai rồi, đó là con anh, là máu mủ của anh mà!”

Giọng tôi lạnh như băng. “Lục Trầm Chu, giờ anh mới nhớ đó là con ruột của anh à?”

“Sáu năm trước, khi anh mặc kệ để Hứa Minh Nguyệt vứt nó như rác rưởi trước cổng trại trẻ, sao anh không nghĩ đó là máu mủ của mình?”

“Khi nó bị đánh đập, bị bỏ đói, bị gãy xương, trầm cảm, anh ở đâu?”

“Giờ anh hết đường lui, mới nhớ ra mình còn có một đứa con?”

Lục Trầm Chu nghẹn ngào: “Anh thật sự không biết Minh Nguyệt vứt con đi! Cô ta lừa anh, nói đã tìm được một đôi giáo sư nhận nuôi. Anh cũng là nạn nhân mà, Vãn Vãn!”

Nếu là tôi của ngày xưa, có lẽ đã tin.

Tôi bật cười khinh bỉ. “Lục Trầm Chu, anh cất cái vẻ mặt giả tạo đó đi.”

“Anh bán ngọc của tôi, đầu độc tôi, cùng Hứa Minh Nguyệt mưu tính giết tôi — anh không vô tội chút nào.”

“Giờ anh muốn gặp con chỉ vì muốn giở trò tình cảm, hy vọng tôi mềm lòng tha cho anh. Đừng mơ!”

Lục Trầm Chu bắt đầu giở giọng đạo đức. “Vãn Vãn, em không thể tàn nhẫn như vậy! Con cần có cha! Em định để nó sống cả đời không có ba à?”

Tôi gằn giọng, cắt ngang anh ta. “Nó không có cha, còn tốt hơn gấp vạn lần so với việc có một người cha là tội phạm, là cặn bã như anh!”

“Lục Trầm Chu, cuộc đời con trai tôi, từ khoảnh khắc bị anh ruồng bỏ, đã không còn liên quan gì đến anh nữa.”

“Thứ anh mang đến cho nó chỉ là tổn thương và đau đớn. Tôi sẽ dùng tất cả những gì mình có để bù đắp và bảo vệ con, còn anh không xứng xuất hiện trước mặt nó.”

Tôi không cho anh ta cơ hội lên tiếng. “Nếu anh còn dám làm phiền tôi một lần nữa, tôi không ngại khiến những ngày trong tù của anh trở nên ‘sinh động’ hơn đâu.”

Đầu dây bên kia lập tức rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của Lục Trầm Chu.

“Tự lo cho mình đi.”

Tôi lạnh lùng cúp máy.

Toàn bộ tâm trí tôi bây giờ đều dồn vào Tiểu Vũ.

Tôi đổi tên con thành Tô Kỳ An.

Cầu mong những tháng năm sau này của con, luôn bình an và suôn sẻ.

Ngày đón con trở về biệt thự nhà họ Tô, tất cả người làm đều cung kính, yêu thương nhìn vị thiếu gia nhỏ.

Ba mẹ tôi đã chờ sẵn ở cửa.

Mẹ tôi vừa thấy Kỳ An đã rơi nước mắt, muốn ôm con vào lòng nhưng lại sợ làm nó hoảng sợ.

Ba tôi đỏ cả vành mắt. Người từng tung hoành thương trường, giờ phút này chỉ là một người ông đang đau lòng vì cháu ngoại.

Kỳ An nắm chặt tay tôi, núp sau lưng không chịu ra.

“Ba mẹ đừng vội, cứ từ từ thôi.”

Ngày qua ngày,

Dưới sự kiên nhẫn và yêu thương của tôi cùng cả gia đình, Kỳ An dần quen với ngôi nhà mới.

Nơi con thích nhất là khu vườn lớn sau biệt thự.

Tôi thường nắm tay con chậm rãi dạo bước, giới thiệu tên từng loài hoa.

Một ngày nọ, khi tôi đang đọc sách tranh cho con nghe, đến đoạn “Chú nòng nọc nhỏ cuối cùng cũng tìm thấy mẹ mình”…

Kỳ An bất chợt ngẩng đầu lên, một tiếng rất khẽ vang lên trong tai tôi:

“Mẹ… mẹ.”

Tôi sững người vài giây, mũi cay xè, nước mắt trào ra.

“Kỳ An, là mẹ đây!”

Con nhìn thấy tôi khóc thì hơi luống cuống.

Nhưng rồi, sau một thoáng do dự, bàn tay nhỏ bé của con nhẹ nhàng chạm vào má tôi.

Con trai tôi… cuối cùng cũng chịu mở lòng với mẹ.

Mọi thứ sau đó cũng dần trở nên suôn sẻ.

Con bắt đầu gọi tôi là mẹ, cũng cười bẽn lẽn với ông bà ngoại.

Kỳ An cao lên từng chút, sắc mặt cũng dần có sức sống của một đứa trẻ đúng nghĩa.

Cùng lúc đó, vụ án của Lục Trầm Chu và Hứa Minh Nguyệt đã bước vào phiên xét xử cuối cùng.

Để được giảm án, Hứa Minh Nguyệt đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lục Trầm Chu.

Cô ta khai ra việc anh ta chủ mưu gây tai nạn giết chết ba mẹ và anh trai ruột, tông tôi rồi giả chết, bày mưu tráo đổi con.

Cả hai đứng trước tòa cãi nhau như chó với mèo, bộ dạng vô cùng thảm hại.

Cuối cùng, tòa tuyên án. Lục Trầm Chu phạm nhiều tội, lĩnh án chung thân.

Hứa Minh Nguyệt với vai trò đồng phạm, bị phạt hai mươi năm tù giam.

Ngày tuyên án, tôi không đến.

Kết cục đó, từ lâu đã nằm trong dự đoán của tôi.

Một năm sau, trong khu vườn biệt thự nhà họ Tô.

Tôi dắt tay Kỳ An, chầm chậm đi trên con đường rải sỏi.

Con kể cho tôi nghe chuyện ở lớp mẫu giáo. “Hôm nay cô giáo khen con vẽ đẹp. Con vẽ ông, bà, mẹ và cả con nữa…”

Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán con. “Kỳ An của mẹ giỏi quá.”

Phía xa, ba tôi ngồi trên ghế mây, ánh mắt vẫn dõi theo hai mẹ con tôi.

Mẹ tôi bưng một khay bánh quy vừa nướng xong bước ra. “Kỳ An, Vãn Vãn, mau lại đây, mẹ có làm bánh nè.”

Bảy năm chìm trong bóng tối, cuối cùng tôi cũng chạm được đến ánh sáng.

Lục Trầm Chu và Hứa Minh Nguyệt sẽ phải sống phần đời còn lại trong sự ăn năn giữa bốn bức tường lạnh lẽo.

Còn tôi và Kỳ An — tương lai của chúng tôi, sẽ rực rỡ và ấm áp.

Tôi nắm chặt tay con, bước về phía gia đình đang chờ đợi.

“Kỳ An, mình về nhà thôi.”