Hắn nhìn ta, giọng đầy nguy hiểm:

“Bức tường trong thư phòng, nàng đã sửa lại. Ngăn tủ sách có hộc bí mật, có thể lấy và trả thư từ mà ta không hề hay biết.”

“Con ngựa ta thường cưỡi, túi yên ngựa bị rách, bên trong có bột phát sáng trong bóng tối. Ngươi sai người theo dõi ta!”

“Trần thị, ngươi nắm trong tay bao nhiêu bí mật của ta rồi?”

Hắn ấn mạnh hai tay lên vai ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống:

“Nói! Ngươi đã báo cho ai? Cha ngươi? Thái tử? Không đúng, loại đàn bà như ngươi làm sao gặp được Thái tử?”

Ta mỉm cười rạng rỡ, cố ý khiêu khích hắn:

“Ngươi nghĩ ta sẽ báo cho ai? Ngươi đoán xem!”

“Ta đã sao chép hàng ngàn bản chứng cứ của ngươi, rải khắp kinh thành rồi!”

Cơn tức giận dồn nén khiến Kỳ Viễn Hoài phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run rẩy rồi ngã gục xuống đất.

Ta nhíu mày đầy ghê tởm:

“Bộ y phục mới may đã bị ngươi làm bẩn rồi.”

15

Kỳ Viễn Hoài uống trà có độc.

Kẻ đầu tiên khơi mào chuyện đã nhanh chóng bị tìm ra.

Kỳ Cẩn nhìn Kỳ Viễn Hoài toàn thân bị châm chích, gương mặt lạnh nhạt:

“Di nương Lạc và di nương Vi nói với ta, ngươi chỉ muốn có con với Tương di nương.”

“Ngươi có con ruột, chắc chắn sẽ không cần ta nữa.”

“Chỉ cần ngươi ch,et, sẽ không còn đứa con nào khác, phủ tướng quân này chính là của ta.”

Kỳ Viễn Hoài không thể cử động mạnh, giận đến hai mắt trừng trừng, giọng run rẩy:

“Ngươi, ngươi là nghịch tử!”

“Cha sẽ ch,ém ngươi!”

Tiểu Tương không biết từ đâu đột nhiên xông ra, ôm chặt lấy Kỳ Cẩn, vừa khóc vừa nói:

“Cẩn nhi, con là ruột thịt mà!”

“Ngài ấy là thân phụ, ta là thân mẫu của con, con là cốt nhục của chúng ta!”

“Con đừng để người phụ nữ đó lừa gạt!”

Kỳ Cẩn không thể chấp nhận sự thật, đẩy mạnh nàng ra:

“Ngươi cút đi, ta không phải con ngươi! Người ta đều mắng ngươi là kẻ ti tiện!”

Kỳ Cẩn nhìn ta, ánh mắt đầy mong chờ:

“Mẫu thân, mau nói đi, ta là con của người!”

Ta hờ hững cười nhạt, phất tay, sai người đưa hắn đi.

“Tướng quân như thế này không thể lên triều được nữa, hãy sai người vào cung xin phép nghỉ, cứ nói thật mọi chuyện.”

Tiểu Thúy nhận lệnh:

“Vâng, tướng quân bị đứa con riêng đầu độc, không thể rời giường.”

Kỳ Viễn Hoài yếu ớt chỉ về hướng Tiểu Thúy rời đi:

“Đừng…”

“Đừng gì? Sợ người khác biết ngươi có con riêng, hay sợ tiền đồ của Kỳ Cẩn bị hủy hoại?”

Ta cúi xuống vỗ nhẹ lên mặt hắn, tiếp tục đánh vào tâm can:

“Ngươi coi hắn là con ruột, nhưng hắn lại không coi ngươi là cha.”

“Bị người thân yêu nhất làm tổn thương, cảm giác đó đời này cuối cùng ngươi cũng được nếm trải.”

Kỳ Viễn Hoài gân xanh ở cổ nổi lên:

“Ngươi là độc phụ!”

Thuốc độc này vốn là Kỳ Viễn Hoài chuẩn bị để ép cung ta, không ch,et người.

Uống vào sẽ khiến tứ chi tê liệt, không thể động đậy, giống như cá trên thớt, tùy người xẻ thịt.

May mà ta sớm phát giác, tráo đổi thuốc, khéo léo để thuốc thật đến tay Kỳ Cẩn.

Tiểu Tương bị ta giam trong Sương Hoa Uyển, không cho bất cứ ai đến thăm.

Kỳ Cẩn chứng kiến thủ đoạn lôi đình của ta, sợ hãi, quỳ xuống cầu xin:

“Mẫu thân, người là mẫu thân cả đời này của con, đừng bỏ rơi con!”

Ta dùng mũi giày thêu đẩy đẩy vai hắn:

“Được thôi, chỉ cần mỗi ngày ngươi cắt một miếng thịt của cha ngươi, ta sẽ không gi,et ngươi.”

Gi,et người phạm pháp, ta sao có thể gi,et người được?

Kỳ Cẩn tin là thật, mỗi ngày đều làm như thế.

Qua cánh cửa, ta có thể nghe tiếng kêu thảm thiết của Kỳ Viễn Hoài, bi thảm như linh hồn oan khuất.

Ta chưa từng nghĩ có một ngày, bản thân lại trở nên tàn nhẫn như vậy.

Nhưng tất cả đều do kiếp trước, bọn họ đã làm với ta.

Kỳ Cẩn từng nhốt ta trong địa lao, mỗi ngày sai người cắt một miếng thịt của ta, chẳng cần làm gì khác, cũng đủ khiến ta sống không bằng ch,et.

Các đại thần trong triều đến thăm, đều bị ta ngăn lại.

Chẳng bao lâu nữa thôi.

16

Năm ngày sau, Cẩm Y Vệ đá văng cổng phủ Kỳ, lửa cháy rực trời sáng bừng màn đêm.

Kỳ Viễn Hoài cấu kết với Việt Vương, tư tàng quân khí, chứng cứ rành rành.

Hắn nằm liệt trên giường, khi bị hai Cẩm Y Vệ kéo đi vẫn còn chửi mắng:

“Trần thị, đây là tội diệt cửu tộc, ta ch,et, ngươi cũng không thoát!”

Thủ lĩnh Cẩm Y Vệ tiến đến, nói với ta:

“Có thể nhanh chóng nắm được chứng cứ tội trạng của Tướng quân Kỳ, phu nhân lập công không nhỏ.”

“Tội mưu phản đáng lẽ phải tru di cửu tộc, nhưng Thánh Thượng thưởng phạt phân minh, cho phép phu nhân hưu phu, phu nhân không nằm trong cửu tộc nhà họ Kỳ.”

Ta rưng rưng cảm kích, vui sướng khôn cùng.

Không phải hắn hưu ta, cũng không phải hòa ly, mà là ta hưu hắn.

Kỳ Viễn Hoài mắt đỏ ngầu, thân mình run rẩy.

Kiếp này, ta là kẻ chiến thắng.

Theo Cẩm Y Vệ đi làm tường trình, ta mới biết Hoàng Thượng từ lâu đã nghi ngờ Kỳ Viễn Hoài, trong phủ Kỳ ngoài Lạc Hoa và Vi Vũ còn có mật thám khác.

Một tướng quân nắm trong tay hai mươi vạn binh, làm sao Hoàng Thượng có thể không đề phòng?

Chẳng trách khi ta lén vào cung tố giác tội trạng của Kỳ Viễn Hoài, Hoàng Thượng chẳng hề ngạc nhiên, thậm chí đã sẵn lòng tự tin.