12

Không biết đã bao lâu, Thẩm Ký Bạch bước vào, trên mặt đầy lo lắng, tiến về phía tôi:

“Lạc Lạc, em không sao chứ?”

Anh quay sang nói với Tào Thư Nguyệt:

“Có gì thì trút lên tôi, tha cho Lạc Lạc đi.”

Trong khoảnh khắc đó.

Thẩm Ký Bạch người mang ánh mắt đầy ắp hình bóng tôi dường như đã trở lại.

Trước khi nổi tiếng, chúng tôi cùng làm quần chúng trong các đoàn phim, mỗi khi có ai bắt nạt tôi, anh ấy luôn đứng chắn trước tôi và nói:

“Có chuyện gì thì nhắm vào tôi, tha cho Lạc Lạc đi.”

Sau này, anh ấy bị danh vọng làm mờ mắt.

Quên đi lý do ban đầu anh ấy muốn trở thành diễn viên, và quên cả tình yêu dành cho tôi.

Thực ra tôi và Thẩm Ký Bạch rất giống nhau, cả hai đều sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu.

Anh ấy xuất thân từ một gia đình bình thường, không có hậu thuẫn.

Ngày trước, cha mẹ anh thậm chí phải bán nhà để giúp anh tham gia các chương trình tuyển chọn tài năng, anh ấy khao khát thành công hơn bất kỳ ai khác, chỉ là trong thế giới giải trí, tài năng và sự cố gắng là không đủ.

Anh ấy đã cân nhắc và chọn con đường tắt, con đường có tên là Tào Thư Nguyệt.

Rốt cuộc giữa tôi và cô ấy.

Rõ ràng, cô ấy có “giá trị” cao hơn tôi.

Đến lúc này, khi thấy Thẩm Ký Bạch vẫn bảo vệ tôi như vậy, Tào Thư Nguyệt bỗng nở một nụ cười tự giễu.

Nụ cười khiến người ta rợn người.

Cô ấy nhìn tôi, từng từ một nói:

“Lạc Lạc, nếu có thể quay lại quá khứ, mình ước rằng cậu chưa bao giờ giới thiệu Thẩm Ký Bạch cho mình, mình ước rằng anh ấy chưa từng xuất hiện giữa bọn mình.

Cậu hỏi mình có từng coi cậu là bạn không, mình muốn nói rằng, có.”

Nói xong, cô ấy cầm lấy túi và bước đi loạng choạng.

Chỉ là tôi không ngờ, đây lại là lần cuối cùng trong đời tôi gặp Tào Thư Nguyệt.

Bởi đêm đó.

Tào Thư Nguyệt tự sát bằng cách cắt cổ tay trong phòng tắm.

Bài đăng cuối cùng trên Weibo của cô ấy là một bức ảnh chụp chung lúc nhỏ giữa tôi và cô ấy, chỉ có sáu chữ đi kèm:

“Lạc Lạc, kiếp sau gặp lại.”

Trong bức ảnh, chúng tôi chỉ khoảng bảy, tám tuổi, ôm chặt lấy nhau.

Cô ấy mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, buộc hai bím tóc, còn tôi thì tóc ngắn, có phần hơi đen đúa.

Ngày hôm đó trời trong xanh, và nụ cười của chúng tôi rất ngọt ngào.

Lúc ấy, chẳng ai ngờ rằng, một ngày nào đó khi lớn lên, chúng tôi sẽ trở thành như bây giờ.

Lớn lên thật sự chẳng có gì vui cả.

13

Tin tức về việc Tào Thư Nguyệt tự sát nhanh chóng lan truyền, tôi trở thành đối tượng bị tấn công và chỉ trích từ khắp nơi.

Họ thẳng thừng gọi tôi là kẻ giết người, ngày càng nhiều người bắt đầu đào bới mối quan hệ giữa tôi, Tào Thư Nguyệt và Thẩm Ký Bạch.

Dù họ có đào sâu đến đâu, thì sự thật vẫn là Tào Thư Nguyệt chính là người thứ ba.

Đó là sự thật không thể thay đổi.

Kẻ thứ ba vẫn là kẻ thứ ba, không phải vì chết mà trở thành người yêu chính thức; sai vẫn là sai, không vì chết mà trở thành đúng.

Tôi buộc mình phải bình tĩnh đối mặt với tất cả.

Khi tôi chuẩn bị tổ chức họp báo để giải thích, Thẩm Ký Bạch đã chủ động bước ra trước.

Anh ấy nói từ mối quan hệ giữa tôi và Tào Thư Nguyệt, đến quá trình yêu đương của anh và tôi, cũng như cách anh ấy phản bội tôi vì muốn tiến thân, lựa chọn Tào Thư Nguyệt, trực tiếp dẫn đến sự tan vỡ giữa tôi và cô ấy.

Tất cả đều được kể một cách rõ ràng và minh bạch.

Sau đó, anh cúi người chín mươi độ xin lỗi tất cả mọi người.

Chính thức tuyên bố rời khỏi làng giải trí.

Dần dần, sự bình tĩnh của cư dân mạng trở lại.

Những lời tấn công vô căn cứ nhắm vào tôi cũng ngừng lại, chỉ còn lại những tiếng thở dài về số phận của ba người chúng tôi.

14

Sau khi rời khỏi làng giải trí, Thẩm Ký Bạch không còn liên lạc với tôi nữa.

Sau này, quản lý của tôi, Nancy, cho biết anh ấy mắc bệnh ung thư não giai đoạn cuối, trước khi qua đời thị lực của anh hoàn toàn mất, không thể nhìn thấy gì nữa.

Nhưng cho đến khi ra đi, anh ấy cũng không dám đề nghị gặp tôi lần cuối.

Anh nghĩ tôi sẽ không gặp anh.

Và tôi thật sự sẽ không.

Dù là Tào Thư Nguyệt hay Thẩm Ký Bạch, họ đều từng là những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, thậm chí có thể nói, tôi từng xem họ như sinh mệnh.

Nhưng việc họ phản bội tôi là sự thật.

Sự thật vẫn là sự thật, và nó không thay đổi chỉ vì ai đó đã chết.

Việc tôi có tha thứ cho họ hay không, chẳng liên quan đến việc họ còn sống hay đã mất.

Tôi chỉ là một người bình thường, tôi nhiều nhất chỉ có thể làm được việc buông bỏ.

Nhưng tôi không thể nhanh chóng tha thứ cho sự phản bội của những người tôi từng yêu thương.

Dù cho họ không còn trên cõi đời này nữa.

15

Sau này, tôi vẫn tiếp tục đắm chìm trong việc đóng phim, và cuối cùng đã giành được giải Ảnh hậu, chính thức trở thành một ngôi sao hạng A.

Một thời gian ngắn sau, tôi nổi đình nổi đám, con đường phía trước rực rỡ sáng lạn.

Người trao giải cho tôi hôm đó là một người quen cũ, sư đệ đỉnh lưu của tôi, Kỷ Thiên Lâm.

Sau lễ trao giải, cậu ấy hẹn tôi đi ăn tối.

Tôi từ chối khéo.

“Cảm ơn sư đệ đã giúp đỡ chị ngày trước, vở kịch hoang đường đó có phải diễn mệt lắm không?”

Cậu ấy cười rạng rỡ:

“Chị à, chị tìm em đóng vai bạn trai của chị, em mừng còn không kịp, chỉ là không ngờ mọi thứ sau đó lại dần vượt khỏi tầm kiểm soát…”

Cậu ấy có chút bồi hồi, vô thức cúi đầu.

Dừng lại một lúc, cậu ấy bỗng gãi đầu, hơi ngại ngùng nói:

“Thật ra chị à, em không hoàn toàn là đang diễn đâu.”

“Có lẽ là vậy, nhưng chị thật sự chỉ đang diễn thôi.”

Nói xong, tôi vẫy tay tạm biệt.

Nếu có duyên sẽ gặp lại.

Cậu ấy nhìn theo bóng tôi rời đi, ngẩn ngơ hồi lâu.

Trong lòng tôi thầm xin lỗi: Xin lỗi sư đệ, ngày trước đã lợi dụng cậu, giờ chị không muốn và cũng không thể lợi dụng cậu thêm nữa.

Nếu tiếp tục diễn như vậy, sẽ trở thành thật mất…

Còn giờ đây, tôi chỉ muốn tập trung vào diễn xuất.

16

Buổi tối trở về nhà, tôi mở điện thoại và thấy hình ảnh mình cầm chiếc cúp Ảnh hậu xuất hiện trên hot search.

Thật đẹp.

Có người chúc mừng, có người vẫn không buông tha chuyện của Tào Thư Nguyệt và Thẩm Ký Bạch, còn nói rằng showbiz có ký ức, rằng tôi không xứng đáng ở lại trong ngành.

Nhưng xin lỗi nhé.

Tôi thực sự không cho rằng mình đã làm sai điều gì.

Xóa bỏ bất kỳ khoảnh khắc nào trong cuộc đời tôi, tôi cũng sẽ không trở thành con người của ngày hôm nay.

Mỗi việc tôi làm, mỗi người tôi gặp đều là những mảnh ghép tạo nên “tôi của ngày hôm nay”.

Tôi vốn dĩ phải trở thành tôi của ngày hôm nay.

Tôi không hối hận về bất kỳ bước đi nào mình đã chọn.

Tôi không cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Vì vậy, đêm đó tôi đã có một giấc ngủ ngon chưa từng có.

Trước đây tôi thường thức trắng cả đêm.

Giờ đây, tôi ngủ mà không mộng mị.

Hoàn

Scroll Up