Cô ta đưa cho tôi, ánh mắt đầy nhục nhã và không cam lòng.

Tôi không nhận.

Tôi ra hiệu cho Lạc Vãn Tình.

Lạc Vãn Tình bước tới, cầm lấy chiếc túi, xoay trái xoay phải xem xét kỹ lưỡng.

Cô ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này — xác định thật giả của hàng hiệu là sở trường.

Cả hội trường dồn ánh mắt vào chiếc túi và người đang cầm nó.

Vài giây sau —

Lạc Vãn Tình khẽ cau mày.

Cô ấy lắc đầu.

Tim tôi bất giác nảy lên một cái.

“Sao vậy?”

Lạc Vãn Tình ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, rồi liếc sang Tần Yến Chu.

“Dĩ Ninh, cái túi này — là hàng giả.”

Câu nói rơi xuống, như một hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, gợn ra nghìn lớp sóng.

Tần Yến Chu sững người, lập tức gào lên:

“Không thể nào!”

Anh ta lao đến, chỉ tay vào mặt Lạc Vãn Tình:

“Lạc Vãn Tình! Có phải cô bán cho tôi hàng giả không hả!”

Lạc Vãn Tình bật cười lạnh, tiện tay ném cái túi vào lòng anh ta.

“Tần Yến Chu, mở to mắt ra mà nhìn.”

“Chiếc túi này, không phải hàng từ cửa hàng của tôi.”

Toàn bộ ánh mắt trong hội trường, trong khoảnh khắc đó, “soạt” một tiếng — tất cả đều hướng về Nguyễn Thiên Tuyết, nhân tố biến số duy nhất trong cuộc chơi.

Cô ta đã trắng bệch như xác chết.

Môi bị cắn đến rớm máu.

Tôi khẽ hỏi:

“Còn chiếc thật — đâu?”

Toàn thân cô ta run bắn, không chịu nổi sức ép từ hàng trăm con mắt, cuối cùng sụp đổ.

“…Em… em bán rồi…”

Tần Yến Chu như bị điểm huyệt, đông cứng tại chỗ.

Anh ta nghi ngờ hỏi lại:

“Cô nói gì? Bán? Tại sao lại bán!”

“Em… em trai em muốn mua nhà… còn thiếu tiền đặt cọc…”

“Em nghĩ… tạm thời bán đi xoay sở trước…”

Những lời sau đó, tôi không nghe rõ nữa.

Bởi vì Tần Yến Chu đã ngã sụp xuống ghế, như một con chó bị rút sạch xương sống.

Món quà tượng trưng cho tình yêu, anh ta vắt óc lựa chọn, cuối cùng lại bị nhân tình đem bán, đổi thành từng viên gạch trong căn nhà cưới của em trai cô ta.

Thật đúng là… nghiệp đến nhanh như gió mùa đông Bắc.

8

Về sau, tôi và Tần Yến Chu ly hôn rất nhanh.

Anh ta ra đi tay trắng, quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng thuộc về tôi.

Nguyễn Thiên Tuyết phải bồi thường cho tôi số tiền giá trị chiếc túi – 680.000.

Tôi cho cô ta một tháng.

Hoặc trả tiền.

Hoặc ngồi tù.

Nhưng gia đình cô ta — không một ai nguyện ý đứng ra giúp đỡ.

Ngay cả người em trai đang trông chờ cô đem tiền về đóng tiền cọc mua nhà, cũng quay sang chửi mắng cô không tiếc lời.

Một tháng sau, tôi nhận được điện thoại của luật sư Vương.

Anh ấy bảo, tiền đã chuyển khoản đầy đủ.

Tôi thuận miệng hỏi:

“Cô ta lấy đâu ra tiền?”

Luật sư im lặng một lúc.

“Nghe nói… cô ta đâm em trai mình một nhát, đâm vào đùi, không chết.”

“Sau đó đem bán căn nhà mà bố mẹ cô ta chuẩn bị cho em trai cưới vợ, lấy tiền trả cho chị.”

“Giờ thì… đã bị bắt giam rồi.”

Tôi nắm chặt điện thoại, im lặng rất lâu.

Tần Yến Chu sau khi ly hôn, như phát điên mà đeo bám tôi xin tái hôn.

Chặn tôi trước cửa nhà, đợi tôi trước cổng công ty.

Anh ta nói anh ta biết lỗi rồi.

Nói không thể sống thiếu tôi và Đồng Đồng.

Nhưng suốt cả quá trình đó,

Tôi — chưa từng mềm lòng lấy một lần.

Một buổi chiều cuối tuần, nắng rất đẹp.

Tôi và Đồng Đồng cùng ngồi vẽ tranh trên ban công,

Lạc Vãn Tình dọn đến sống cùng mẹ con tôi, đang ngồi bên cạnh gọt táo.

“Đồng Đồng bảo bối,” — Lạc Vãn Tình vừa cười vừa hỏi —

“Con có muốn ba mẹ quay lại với nhau không?”

Tay tôi khẽ khựng lại giữa không trung.

Đồng Đồng ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn tôi.

Con bé nghĩ rất lâu, sau đó nghiêm túc lắc đầu.

“Dì Vãn Tình ơi,”

“Con thấy bây giờ thế này là tốt rồi ạ.”

Con bé đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên má tôi.

“Con chỉ là… không muốn mẹ buồn nữa.”

Tôi nghe xong, bất giác cảm thấy — ánh nắng ngoài cửa sổ hôm ấy, ấm áp đến lạ kỳ.

(Toàn văn hoàn)