Tôi nhìn ông ta, cười nhạt:
“Tôi làm gì có 30 triệu? Khi ly hôn, anh chia cho tôi bao nhiêu, chính anh rõ hơn ai hết.
Anh chi bao nhiêu tiền cho Đinh Nhược, chẳng lẽ anh không biết?
Công ty gặp chuyện là do anh và cô ta tự chuốc lấy. Tôi chỉ là một phụ nữ trung niên bị bỏ rơi, không giúp được một doanh nhân lớn như anh đâu.
Nếu anh cần tiền, chi bằng về hỏi vợ anh xem.”
Mặt Chu Kiến Văn tái mét. Nghe tôi nói vậy, ông ta biết rằng tôi đã hiểu rõ mọi chuyện của mình.
10
Chu Kiến Văn im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng nói:
“Tôi nghe nói căn nhà ở ngoại ô của cô sắp bị thu hồi.”
“Lần này không chỉ vì công ty. Nếu không xoay đủ tiền, tôi chắc chắn không tránh khỏi ngồi tù. Cô không nghĩ cho mình, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho Tĩnh Nghi sao? Có một người cha từng ngồi tù, cô không sợ con bé sẽ bị người ta chỉ trỏ cả đời à?”
Tôi nhìn ông ta, cảm thấy buồn cười. Đến lúc này mà vẫn chỉ nghĩ đến bản thân mình.
“Chuyện đó không cần anh lo. Tôi và Tĩnh Nghi đã nói chuyện rồi, con bé không ngại anh ngồi tù. Dù gì anh cũng đã nuôi dưỡng nó nhiều năm, khi anh già, con bé sẽ làm đúng theo thỏa thuận, chu cấp dưỡng lão hàng tháng cho anh.”
“Những gì anh chi cho nhà họ Đinh trong 10 năm qua chắc chắn vượt quá 30 triệu. Gộp chung cả bất động sản của anh và Đinh Nhược lại, 30 triệu là trong tầm tay anh.
Còn tiền của tôi? Nó là của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Tôi biết ông ta đến tìm mình là để kể khổ, hy vọng moi được tiền mà không cần đánh đổi gì. Ông ta nghĩ rằng sau khi giải quyết xong mọi chuyện, với số tài sản còn lại, ông ta có thể làm lại từ đầu.
Nhưng ông ta chưa từng nghĩ xem, nếu tôi đưa cho ông ta số tiền đó, tôi và con gái sẽ sống ra sao?
Tôi còn phải lo cho con gái, sau này cưới gả cần có của hồi môn.
Giờ đây, tôi không còn là người phụ nữ mù quáng trước đây nữa. Sau vài tháng tự kinh doanh, tôi đã trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
________________________________________
Từ chối giúp đỡ ông ta, chẳng bao lâu sau, tôi nhận được tin tức mới.
Chu Kiến Văn đã bắt đầu bán tháo bất động sản của mình, bao gồm cả những món đồ xa xỉ và trang sức mà Đinh Nhược tích góp bao năm. Thậm chí căn nhà của nhà họ Đinh cũng bị thu hồi và rao bán.
Với vai trò giám đốc tài chính, Đinh Nhược là người đầu tiên bị đưa đi điều tra.
Thêm vào đó, cô ta vốn không phải người trong sạch, sau lưng Chu Kiến Văn còn làm nhiều chuyện mờ ám.
Dưới áp lực, cô ta nhanh chóng khai báo, kéo theo hàng loạt mối liên quan.
Trong khi Chu Kiến Văn đang nỗ lực xoay tiền để nộp thuế và cứu công ty, đồng thời tìm cách cứu vãn cho người vợ mới, thì không ngờ Đinh Nhược lại nhanh chóng lôi cả ông ta xuống nước.
Kết quả là cả hai vợ chồng đều phải ngồi tù.
Do tích cực bù thuế, Chu Kiến Văn chỉ bị kết án vài năm, nếu cải tạo tốt, có thể ra tù sau 3–4 năm.
Nhưng Đinh Nhược thì không may mắn như vậy. Nghe nói cô ta phải chịu án ít nhất 7–8 năm.
Còn Chu Gia Hào, người khởi nguồn của mọi chuyện, không bị xử lý nặng. Tuy nhiên, cậu ta bị buộc thôi học tại trường quý tộc.
Cha mẹ đều vào tù, ông bà nội đã qua đời, nên cậu ta được gửi về sống với ông bà ngoại.
Nhà họ Đinh rất tức giận khi nhận ra chính Chu Gia Hào là nguyên nhân khiến họ mất đi cuộc sống sung túc. Dù miễn cưỡng đưa cậu ta về nuôi, họ chỉ đảm bảo cho cậu ta được sống, chứ không hề quan tâm gì hơn.
Nếu không phải vì nghĩ rằng sau này Chu Kiến Văn có thể còn giữ lại chút tài sản, và họ có thể dựa vào đó để hưởng thụ, họ đã không đón nhận cậu bé này.
Gia đình họ Đinh vốn quen được Chu Kiến Văn nuôi dưỡng, từ lâu đã không làm gì để tự lập. Bây giờ mất đi nguồn chu cấp, họ chỉ còn cách bán dần đồ đạc mà Đinh Nhược từng mang về.
Khi những thứ giá trị bán hết, anh trai của Đinh Nhược buộc phải làm việc tay chân, vừa vất vả vừa kiếm được ít, không đủ duy trì cuộc sống ở Thượng Hải. Cuối cùng, cả nhà đành phải quay về quê.
________________________________________
Từ đó, tôi không còn nghe bất kỳ tin tức gì về Chu Gia Hào.
Sau khi Chu Kiến Văn vào tù, cuộc sống của tôi và con gái trở nên hoàn toàn yên bình. Mỗi ngày, tôi bận rộn với việc nhận đơn đặt hàng may quần áo hoặc quay video để giữ tương tác với người hâm mộ.
Khi đã có sự nghiệp riêng, dù vất vả nhưng mỗi ngày tôi đều cảm thấy ý nghĩa và đầy hy vọng.
Đối với chuyện tình cảm của con gái, tôi không còn cố chấp. Chỉ cần cuộc sống hiện tại là điều nó muốn, tôi đã hài lòng.
Ở tuổi trung niên, khi phát hiện bị chồng phản bội, tôi đã từng lạc lối.
Nhưng may mắn thay, tôi có một người con gái tuyệt vời, luôn đứng về phía tôi, động viên và giúp tôi từng bước đi đến tự do.
Con bé giúp tôi tìm lại sự nghiệp của riêng mình, khiến tôi ngày càng tự tin và rạng rỡ.
Giờ đây, tôi không chỉ là vợ của ai đó, hay là mẹ của ai đó.
Tôi là chính tôi, một người phụ nữ độc lập – Hàn Hiểu Lộ!
End