17

Tôi tìm thấy Lý Bích Hoa đang bị xác sống gặm nhấm.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nhìn cảnh tượng thảm khốc ấy tôi vẫn không kìm nổi nước mắt.

Cô ấy thành ra thế này… đều là vì tôi.

Tôi không chút do dự, lấy viên Đan Phục Sinh giấu dưới lưỡi, nhét vào miệng cô ấy.

Trong lòng chỉ biết cầu nguyện, nhất định phải có tác dụng.

Dòng chữ cũng hồi hộp chẳng khác gì tôi, tất cả đều chờ đợi một phép màu.

May mắn thay, ba phút sau, cơ thể tan nát của Lý Bích Hoa đã hồi phục nguyên vẹn.

Năm phút sau, cô ấy mở mắt tỉnh lại.

“Vương Khả Tâm… cậu…” Lý Bích Hoa chống người ngồi dậy, đôi mắt bất giác đỏ hoe.

Tôi ôm chặt lấy cô ấy, mới nhận ra toàn bộ trang bị trên người cô đã bị đánh nát.

“Lý Bích Hoa, mau mặc giáp vào, đợt sóng xác sống thứ hai sắp đến rồi.”

Tôi cởi bỏ áo giáp của mình khoác cho cô ấy, nhưng Lý Bích Hoa kiên quyết lắc đầu.

“Vương Khả Tâm, tài khoản của tôi bỗng dưng có rất nhiều tiền, tôi có thể tự mua trang bị.”

Có nhiều tiền?

Sao có thể?

Tôi ngờ cô ấy nói dối, nhưng ngay lập tức thấy dòng chữ hiện đầy ảnh chụp chuyển khoản như mưa:

【Hai đứa nhỏ đáng thương đi đến được đây thật không dễ, hôm nay tôi nhịn uống trà sữa, chuyển khoản cho Lý Bích Hoa!】

【Hôm nay sinh nhật tôi, được mừng 20 nghìn, gửi hết cho Lý Bích Hoa mua trang bị.】

【Tôi nữa!】

【Sếp chúng tôi tặng 50 triệu!】

【Vị sếp nào hào phóng vậy, nói tên đi, chị em nhớ kỹ, sau này ủng hộ cửa hàng nhà anh ấy!】

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lý Bích Hoa nhận gần trăm triệu quyên góp.

Tuy trang bị mua được không bằng bộ đầu tiên, nhưng cô kết hợp nhiều đạo cụ đặc biệt, sức chiến đấu chẳng giảm mà còn tăng thêm.

“Vương Khả Tâm, đánh bại Vua Xác Sống, chúng ta sẽ an toàn rời khỏi trường đúng không?”

“Không. Đó chỉ là lời tôi bịa để lừa Tô Hiểu Vũ, trong nhà ăn chẳng có Vua Xác Sống nào cả. Chỉ có một chiếc ghế, ai ngồi lên thì sẽ trở thành Vua Xác Sống.”

Tôi nhìn căn tin đang phát sáng màu hồng, khẽ thở dài:

“Lý Bích Hoa, đợt sóng thứ hai sắp đến, giờ chúng ta chỉ còn cách vào đó lánh.”

Lý Bích Hoa đưa tay ra cho tôi, trên gương mặt không một chút sợ hãi:

“Vậy thì đi thôi.”

18

Tuy tôi và Lý Bích Hoa không kịp tới nhà ăn trước khi đợt sóng xác sống thứ hai bùng phát,
nhưng nhờ ăn ý tuyệt đối, chúng tôi vẫn chém giết mở ra một con đường máu.

“Lý Bích Hoa, cậu tuyệt đối đừng chết, cậu còn nợ tôi một viên Đan Phục Sinh đấy.”

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả.”

Cùng lúc đó, từ những dòng chữ, tôi biết được bốn người Vương Nhã Hi đã vào tới nhà ăn, và vì tranh giành ngôi Vua Xác Sống mà quay sang tàn sát lẫn nhau.

【Vương Nhã Hi thật độc ác, nổ tung cả đầu học ủy.】

【Lớp trưởng trông có vẻ tử tế, không ngờ lại lén tập kích Vương Nhã Hi và Tô Hiểu Vũ.】

【Tô Hiểu Vũ phế rồi, giờ chỉ còn xem Vương Nhã Hi hay lớp trưởng ai cười cuối cùng.】

【Có lẽ Vương Nhã Hi mạnh hơn, nhưng nhìn cô ta cũng chỉ còn nửa cái mạng.】

【Khoan, cô ta vừa nuốt viên hồi sinh mà Tô Hiểu Vũ đưa! Nhưng viên thật vốn ở chỗ Vương Khả Tâm, vậy cái đó là gì?】

Đáp án là… độc dược.

Tôi và Lý Bích Hoa vừa tới nơi, liền thấy Vương Nhã Hi phát độc, trong khi Tô Hiểu Vũ vốn trọng thương lại nhanh nhẹn bò dậy, lấy từ áo giáp ra một túi máu, cố ý lắc trước mặt Vương Nhã Hi:

“Vương Nhã Hi, mày không biết trong hệ thống có bán túi máu sao? Dễ lừa thật đấy!”

Mắt Vương Nhã Hi trợn trừng, gần như nghẹn thở:

“Tô Hiểu Vũ, mày dám lừa tao! Mày sao dám?! Mày giết tao, thì dù mày có ra khỏi trường an toàn, cha tao cũng không tha cho mày!”

“Thật à? Nhưng chẳng phải cha mày chỉ thương em kế thôi sao?”

Tô Hiểu Vũ đạp mạnh lên mặt Vương Nhã Hi:

“Ngày xưa toàn mày bắt nạt tao, giờ thì nếm thử cảm giác bị hành hạ đi!”

Cô ta bắn vào tay chân Vương Nhã Hi mỗi chỗ một phát, rồi cười híp mắt lôi cô ta đến ngai báu của Vua Xác Sống.

“Vương Nhã Hi, mày sẽ là bữa tiệc đầu tiên của tao.”

Nói xong, Tô Hiểu Vũ không chút do dự ngồi xuống ngai báu.

19

Một luồng sáng hồng phóng thẳng lên trời.

Đó là dấu hiệu cho sự ra đời của Vua Xác Sống mới.

Toàn bộ xác sống lập tức đổ về phía nhà ăn, những con hình người mạnh mẽ lao lên dẫn đầu.

Tôi và Lý Bích Hoa tận mắt chứng kiến Tô Hiểu Vũ gặm Vương Nhã Hi chỉ còn lại bộ xương, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

“Vương Khả Tâm, xông không?”

“Xông đi, chậm chút nữa lũ xác sống tràn vào, chúng ta không còn đường sống đâu.”

Hai chúng tôi nhìn nhau, rồi một trái một phải lao về phía Tô Hiểu Vũ.

Dòng chữ đồng loạt cổ vũ chúng tôi,

thế nhưng sức mạnh của Vua Xác Sống là không thể coi thường,

tôi và Lý Bích Hoa bắn cạn đạn mà không làm Tô Hiểu Vũ sứt mẻ chút nào.

Đúng lúc ấy, bầy xác sống hình người tràn vào nhà ăn.

Chúng quỳ xuống trước Tô Hiểu Vũ, cúi lạy Vua của chúng.

Tô Hiểu Vũ dường như hồi tỉnh đôi chút thần trí, nhướng mày nhìn tôi và Lý Bích Hoa, từng chữ từng chữ ra lệnh: