22

Lý Bích Hoa đã rời đi.

Tôi tìm một góc khuất, ngồi chờ trời sáng.

6 giờ, 7 giờ, 8 giờ… trời vẫn mãi chẳng sáng.

Có vẻ như Lý Bích Hoa nói đúng, cô ấy vốn không định cho bất kỳ ai thoát khỏi ngôi trường này.

Tôi vùi mặt vào đầu gối, nghẹn ngào bật khóc.

“Cục… cục…”

Bên tai bỗng vang lên tiếng gà mái. Tôi ngẩng đầu, thấy mẹ kéo theo người cha nửa thân bất toạ và con gà mái già của nhà, đứng trước mặt tôi.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

“Mau đi đi! Nếu không đi thì sẽ không thoát ra được nữa đâu!”

Mẹ không cho tôi cơ hội phản ứng, nhét con gà mái vào lòng tôi, rồi ngẩng đầu hét vào khoảng không:

“Các vị khán giả, bài văn của con gái tôi không hề bịa đặt!

Tôi và ba nó đều rất yêu Khả Tâm.

Chính nó vì muốn kiếm 3000 đồng nên mới bắt tôi đánh mười cái tát, vì nó muốn dành dụm tiền đưa ba nó lên Kinh làm phẫu thuật.

Con gái tôi khi đó không đủ dũng khí để cứu Lý Bích Hoa, không phải vì nó ích kỷ, mà vì nó cũng là nạn nhân, sợ hãi kẻ bắt nạt là điều bình thường.

Nhưng Lý Bích Hoa không thể tha thứ cho nó, tôi cũng hiểu được.

Tôi vừa xem buổi phát trực tiếp trò chơi sinh tử, Lý Bích Hoa thật lòng coi Khả Tâm là bạn.

Tôi rất cảm kích vì Lý Bích Hoa không giết Khả Tâm.

Nếu con tôi phải mãi mãi kẹt trong trò chơi này, thì tôi và ba nó cũng sẽ ở trong trò chơi mà ở bên con, để nhắc nhở tất cả cha mẹ và học sinh: hãy chống lại bạo lực học đường!”

Mẹ lau nước mắt, ôm chặt lấy tôi.

Bà nói tôi đừng trách Lý Bích Hoa:

“Đứa trẻ chết trong bạo lực học đường, thế giới của nó sẽ mãi mãi là bóng tối. Thế nên, bầu trời của nó sẽ chẳng bao giờ sáng nữa.”

【Không đúng, vừa rồi bầu trời lóe sáng, có hai ngôi sao lấp lánh.】

【Đó chẳng lẽ là ba mẹ của Vương Khả Tâm sao? Họ đã làm thế nào để thắp sáng ngôi sao vậy?】

【Tôi biết rồi! Khi bà ấy nói ‘chống lại bạo lực học đường’ thì sao liền sáng!】

【Thật sao? Vậy tôi cũng chống lại bạo lực học đường!】

【Nói không với bạo lực học đường!】

【Nguyện cho thế giới này không còn bạo lực học đường!】

……

Một ngôi sao, rồi lại một ngôi sao được thắp sáng.

Bầu trời từ từ sáng lên theo một cách khác.

Để cứu tôi và ba mẹ ra khỏi trò chơi, cả thế giới đồng loạt lên tiếng phản đối bạo lực học đường.

Cuối cùng, trời… hoàn toàn sáng.

23

Tôi không biết mình trở lại hiện thực bằng cách nào.

Ngoài tôi ra, dường như mọi người khác đều đã quên sạch ký ức về trò chơi sinh tử.

Điều kỳ lạ hơn là, Lý Bích Hoa không hề sống lại. Mọi dấu vết về cô ấy như bị xoá khỏi thế giới.

May mắn là bạo lực học đường đã hoàn toàn biến mất. Vương Nhã Hi trở thành người tốt bụng.

Cô ấy giúp ba tôi giới thiệu bác sĩ, cho tôi mượn tiền làm phẫu thuật.

Cô ấy thật lòng muốn giúp đỡ tôi, nhưng tôi vĩnh viễn không thể nào lại gần cô ấy nữa.

Trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy, chuyện này chưa kết thúc.

Đến kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, tôi đã đợi được “những người đó” mà Lý Bích Hoa từng nhắc tới.

Một người từ thế giới khác xuất hiện, có thể lơ lửng giữa không trung:

“Vương Khả Tâm, màn thể hiện của cô rất xuất sắc, đã giúp ông chủ tôi kiếm được rất nhiều tiền.”

“Lý Bích Hoa đâu? Tại sao cô ấy không hồi sinh?”

“Bởi vì cô ấy nợ cô một viên đan hồi sinh, cũng bởi vì muốn để thế giới này không còn bạo lực học đường.”

Dùng mạng sống đổi lấy một thế giới tốt đẹp hơn — đó quả thật là việc Lý Bích Hoa sẽ làm.

“Anh đến tìm tôi làm gì?”

“Tôi muốn mời cô tham gia trò chơi sinh tồn của chúng tôi.”

Ban đầu tôi muốn từ chối.

Nhưng trong lòng bàn tay hắn lại hiện ra hình ảnh ba mẹ tôi, cùng con gà mái già đang tung tăng chạy trong sân, hoàn toàn không hay biết rằng mình đã bị nhắm tới.

Xem ra, tôi không thể từ chối rồi.

“Nếu vậy… các người có thể giúp tôi giải quyết học phí đại học, thì hè này tôi có thể dành chút thời gian tham gia trò chơi.”

“Học phí sao? Số tiền thưởng chúng tôi chuẩn bị cho cô… là một trăm tỷ.”

(Hoàn)