16
Hội trường hoàn toàn hỗn loạn.
Dù mic của Mộc Hi đã bị tắt ngay lập tức, con bé vẫn đứng kiêu hãnh giữa sân khấu, ánh mắt sáng rực lên nhìn đám đông dưới khán đài.
Đôi mắt trong veo của con bé, giữa đám người tranh giành quyền lợi và lợi ích, lại ánh lên vẻ thanh khiết, như đang soi chiếu vào từng khuôn mặt và lòng tham không đáy.
Đến khi ánh mắt ấy nhìn thấy tôi, sự rạng ngời đó mới trở lại.
Tôi giang tay ra, đón lấy con bé.
Mộc Hi ném chiếc mic đã bị vô hiệu hóa sang một bên, chạy thẳng về phía tôi, ôm lấy tôi thật chặt.
Trên hàng ghế danh dự của hội trường, những người có quyền lực lớn nhất không ai lên tiếng.
Rất nhanh, đám đông dưới khán đài nhận ra một điều khác lạ.
Ngay từ đầu buổi lễ ký kết, đã có một vài người phát trực tiếp toàn bộ sự kiện này.
Không chỉ một mà còn nhiều phòng phát trực tiếp.
Từ lúc khai mạc đến giờ, mọi lời nói và hành động trong buổi họp đã được truyền hình trực tiếp, công khai cho tất cả mọi người. Màn “che chắn” danh dự của giới thượng lưu cuối cùng cũng bị vén lên.
Làm cách nào mà điều này có thể xảy ra? Có thể là thông qua những người phục vụ nâng khay đi khắp nơi, hoặc qua những bông hoa trang trí trên bàn. Dù thế nào, cả hội trường hôm nay đều do tập đoàn của tôi tổ chức.
Các bình luận trong phòng phát trực tiếp ban đầu chỉ toàn “?” đã dần biến thành những dấu “!” đồng loạt.
Những người trong hội trường, vốn rất xem trọng danh dự, giờ đây chỉ biết ôm mặt im lặng. Duy nhất, người ở ghế chủ tịch của phía bên A – đại diện tối cao của giới nhà giàu, cười sảng khoái và nói:
“Ôn tổng, quả nhiên cô là người khó đối phó nhất trong số các cô dâu của kế hoạch Hải Lữ. Nói thật, nếu năm xưa thằng con tôi không phải vừa gặp đã say mê cô, tôi sẽ không bao giờ để cô bước vào nhà họ Phó.”
Đó là Phó lão gia, cha của Phó Đình Thần – chồng cũ của tôi. Sau khi giao lại toàn bộ gia sản cho con trai, ông ta đã lui về núi tĩnh tu, chẳng buồn bận tâm chuyện thế tục. Nhưng trước khi đi, ông ta không quên căn dặn vợ mình phải giáo dục con cháu, khiến Phó Lân ngày càng coi thường và khinh miệt tôi.
Phó lão gia nói một cách nhẹ nhàng, trên tay phe phẩy chiếc quạt có đề chữ, hơi vung lên, lập tức mấy tên bảo vệ từ bốn phía sân khấu xông ra, trói chặt ba mẹ con tôi lại.
Ngay khi bị khống chế, một cái lồng sắt rơi xuống từ trần nhà, nhốt chính xác ba người chúng tôi vào bên trong.
Một cái bẫy tinh vi được chuẩn bị kỹ lưỡng để săn đuổi con mồi.
Thẩm Kỳ giữ chặt thanh cửa lồng sắt, nghiến răng: “Đang truyền hình trực tiếp đấy, ông không sợ sao?”
“Chỉ là vài đứa trẻ mắt nhìn nông cạn mà thôi. Các người có biết đang ngồi ở đây hôm nay là bao nhiêu gia tộc danh giá không? Chúng ta là những dòng tộc đã truyền thừa hàng trăm năm, tiếng chuông vang vọng xa xôi, nào phải hạng người tầm thường? Nếu sợ chút dư luận không ảnh hưởng gì, làm sao chúng ta có thể hưng thịnh đến ngày hôm nay?”
Phó Đình Thần nhíu mày nhìn tôi đang bị nhốt, sau đó vội vàng quay sang cầu cứu Phó lão gia:
“Cha, hãy thả Ôn Dương ra!”
Phó lão gia liếc nhìn, giọng đầy vẻ thất vọng:
“Im ngay! Nếu con biết suy nghĩ hơn một chút, ta đã sớm lên núi tĩnh tu rồi, cần gì phải lo nghĩ thêm bao nhiêu chuyện?”
Rồi ông ta quay lại nhìn tôi:
“Cô người cá à, cô thấy đấy, với một đứa con trai như vậy, với dòng máu như vậy, làm sao chúng tôi không lo lắng? Cô phá hoại thỏa thuận này, với tất cả mọi người ở đây, chẳng phải quá ích kỷ hay sao?”
Những kẻ đã ăn uống no say, thậm chí còn trách con linh dương đáng thương giãy giụa trước khi bị nuốt chửng vào bụng chúng.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng chế nhạo thì thư ký của Phó lão gia bước đến nói nhỏ vào tai ông ta điều gì đó, ông ta gật đầu khẽ.
Phía dưới có người thở phào:
“Các phòng phát trực tiếp nhiều quá, không thể cắt hết được, may là các nền tảng đã bị lỗi trong khoảng nửa tiếng qua rồi.”
Đó chính là cách mà những người nắm quyền hạn, giàu có xử lý mọi việc.
Một tiếng động nhỏ cũng không có.
Cho dù có, dấu vết cũng sẽ dần mờ đi.
Và giống như biết bao lần trước đây, chẳng có gì lay chuyển được bọn họ.
17
Có lẽ vì tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát, hoặc có thể là vì họ nhìn thấy nét mệt mỏi thoáng qua trên khuôn mặt tôi, những kẻ quyền quý xung quanh lại tiếp tục thể hiện thái độ khinh bỉ, từ trên cao nhìn xuống.
Ngồi cạnh Phó lão gia là thủ lĩnh của tộc người cá – Kha Dật.
—— người ký hợp đồng, phụ trách cung cấp những cô dâu người cá cho kế hoạch này.
Kha Dật giấu đi cái đuôi cá, bề ngoài chẳng khác gì một con người.
Và ông ta còn thể hiện rõ sự khó chịu đối với việc tôi phá hoại thỏa thuận này:
“Buổi lễ ký kết diễn ra êm đẹp, lại bị cô khuấy tung lên thế này, cũng phải dạy cho cô một bài học,” Hải tộc trưởng cười khẩy, nói.
“Cô đang chờ gì? Có phải thắc mắc tại sao những người cá cô đã liên hệ trước đó, những người từng lập gia đình với con người, lại không ai đứng ra giúp đỡ cô?”
“Vì có người đã sớm tiết lộ kế hoạch của cô cho chúng tôi rồi.”
Tôi quay sang nhìn Phó Đình Thần, và anh ta khẽ né tránh, vẻ mặt có chút khó xử: “Ôn Dương, tôi làm vậy là muốn tốt cho em, em sẽ không thành công đâu.”
Hải tộc trưởng bất ngờ cười lớn:
“Đúng là người cá có giá trị nhất mà chúng ta từng đưa ra ngoài, lúc đó nên đòi nhà họ Phó thêm chút nữa. Đến cả kẻ phản bội bên cạnh cô cũng chẳng chỉ có một người.”
Nói rồi, từ phía sau sân khấu, một người khác bước ra.
Vừa nhìn thấy người đó, đôi mắt của Mộc Hi mở to đầy khó tin, com né hét lên: “Sao lại là ba?!”
Người đàn ông đứng ở trung tâm, ngay bên cạnh Hải tộc trưởng – chính là người chồng trên danh nghĩa của tôi, người mà Mộc Hi gọi là ba – Giang Ly.
“Giờ thì cô hiểu vì sao kế hoạch của mình chậm chạp không thể tiến thêm một bước rồi chứ?”
“Cô tưởng Giang Ly là người cá thì sẽ giúp cô, nhưng cậy ta thực chất là thiên tài do con người đào tạo kỹ lưỡng. Cậu ta đâu dễ dàng để cô sai khiến?”
Đám quý tộc bên dưới bắt đầu hào hứng xem kịch, ánh mắt dần lộ vẻ hả hê.
Như được cổ vũ, Hải tộc trưởng tiếp tục lên giọng:
“Ôn Dương, trong kế hoạch của cô, Giang Ly được giao nhiệm vụ hỗ trợ khoa học. Đáng tiếc là sau khi cô về nước, cô lại mở rộng phạm vi, tiếp cận với tất cả những cô dâu người cá, cố gắng kéo họ cùng nổi dậy.”
“Nhưng cô không ngờ rằng, những gì người bên gối đưa cho cô đều là giả. Cô thử xem, họ còn nghe được lời nào từ cô không?”
Những người cá bị giam giữ trong nhà bấy lâu nay lần lượt bước ra từ hậu trường. Đôi mắt họ cũng tràn ngập vẻ lạnh lùng như Giang Ly, nhưng lộ thêm vẻ phục tùng vô cảm.
Dưới sân khấu vang lên tiếng cười nhạo, như thể họ vừa được xem một vở kịch mãn nguyện. Thấy kẻ suýt gây nguy hại cho mình trở thành mục tiêu bị công kích, những người có mặt đều cảm thấy hả hê.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa,” Phó lão gia cất giọng lạnh lùng, và mọi người như chợt nhớ ra rằng tâm điểm của buổi lễ đã bị lệch hướng nghiêm trọng.
“Hãy xử lý họ trước đã.”
Hải tộc trưởng nhìn ba người cá bị nhốt, cười đầy mưu mô:
“Dù sao phòng ngừa hậu họa cũng không thừa. Hay là…”
“Khoan đã,” Giang Ly cất tiếng.
“Danh sách năm nay mỏng quá. Thêm họ vào, còn cô bé kia – thiên phú xuất sắc, có thể để làm con nuôi cho một gia đình nào đó. Tôi có thể xóa trí nhớ của cả ba người họ.”
Mộc Hi khóc òa, lớn tiếng hét lên: “Giang Ly, tôi ghét ông!”
Nhưng anh ấy vẫn đứng im, không chút xao động.
Hải tộc trưởng gật đầu đồng ý, và Phó lão gia xoa râu, tỏ vẻ tán thành.
Ngay cả Phó Đình Thần, người xưa nay luôn đố kị Giang Ly, cũng không khỏi gật gù tán thưởng. Anh ta thậm chí còn lộ vẻ vui mừng, tiến lại gần tôi, ân cần trấn an:
“Ôn Dương, giờ em không cần lo lắng gì nữa. Tôi sẽ không để họ làm tổn thương em. Ba đã cho anh quyền lựa chọn, lát nữa thêm tên em vào danh sách, anh có thể chọn em làm người của mình. Khi đó, gia đình ba người chúng ta sẽ đoàn tụ, và cả đời về sau sẽ hạnh phúc, bình yên.”
“Hạnh phúc? Bình yên?”
“Đúng vậy,” anh ta tự tin đáp.
Tôi cúi đầu, khẽ thì thầm:
“Được thôi… Tôi rất mong chờ.”
18
Có lẽ buổi ký kết đã kéo dài quá lâu.
Bên A tranh thủ từng giây từng phút để thêm thông tin của chúng tôi vào tài liệu.
Mọi người đều có thể nhìn thấy từng chữ cái mới được gõ ra trên bảng trắng.
Những dòng chữ lạnh lùng biến chúng tôi thành hàng hóa, phân tích lợi hại, công khai trước bàn dân thiên hạ, nghiền nát lòng tự tôn, đánh giá có giá trị hay không để gửi về một nơi chưa biết.
Thậm chí có cả ghi chú về màu sắc của rặng san hô yêu thích hay chủ đề nên nói trong lần gặp đầu tiên.
Đây là những gì tất cả người cá khi đến đây đều phải trải qua.
Những người phụ nữ người cá trên sân khấu, vốn đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, giờ đây bắt đầu chùn bước trước những dòng chữ trên bảng trắng, mắt họ dần dần mất đi tiêu điểm, rồi lại tìm thấy một điều gì đó quan trọng hơn.
Họ từng là bạn chơi với tôi từ khi còn nhỏ, là những người bạn lớn lên cùng tôi.
Họ nhớ rằng tôi luôn đứng đầu trong các cuộc thi, không một ai có thể vượt qua tôi.
Họ nhớ lúc tôi an ủi một người bạn người cá không đạt giải nhất bằng cách tổ chức thêm cuộc thi “cái đuôi đẹp nhất,” khiến cô nàng hay khóc ấy nở nụ cười.
Họ nhớ lần tôi dự cảm được cơn nguy hiểm sắp ập đến từ biển, đã giúp họ bảo vệ những món đồ thủ công nhỏ tinh xảo được giấu trong rặng san hô.
Còn biết bao nhiêu kỷ niệm khác, những khoảnh khắc tự do sống động trong dòng nước biển cùng nhau.
Nhưng dường như tất cả điều đó giờ chẳng còn ý nghĩa.
Màn hình đã chật kín những kịch bản tùy chỉnh kỹ lưỡng của giới quý tộc loài người về cách “bắt giữ” người cá.
Phần giới thiệu về tôi chỉ còn lại vài từ ngắn ngủi:
“Ôn Dương, đã trưởng thành, phù hợp để sinh sản.”
Những từ ngữ lạnh lùng ấy như một vết nứt xé toạc núi băng, như lưỡi dao của gió cắt ngang con sóng lớn, cuốn phăng mọi ký ức ấm áp.
Có lẽ ngay tại khoảnh khắc đó, cơn giận dữ của họ bắt đầu bén rễ, ngọn lửa trong mắt những người phụ nữ người cá ngày một cháy sáng hơn.
Dưới sân khấu, giới thượng lưu vẫn chưa nguôi cơn giận, họ hét lên:
“Ghi lại việc họ gây náo loạn hôm nay đi! Thật là nhục nhã!”
Tên tôi lại được thêm những từ mô tả mới.
Những người phụ nữ người cá chăm chú nhìn dòng chữ dần dài thêm trên màn hình, ánh mắt họ như mầm mống của một cơn bão biển sắp sửa hình thành.
Họ nhìn đống từ ngữ chất chồng lên tôi:
“Nổi loạn, khó thuần phục, xảo quyệt, điên cuồng…”
Người đầu tiên cảm thấy không ổn là Phó lão gia.
Đôi mắt mờ đục nhưng tinh tường của ông ta lóe lên, ông ta vội nói:
“Đừng thêm nữa…”