Trước đây, anh còn có thể tự lừa mình dối người rằng
cô và Ôn Ngôn Tự chỉ là hợp tác quay video vì công việc.
Nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi.
Nhưng Thẩm Tư Việt vẫn không cam lòng. Chúc Thanh Oanh đã từng kiên trì theo đuổi anh suốt ngần ấy năm, sao có thể quay sang yêu người khác?
Chúc Thanh Oanh chẳng buồn đoán cảm xúc trong mắt anh, cô chỉ bình thản nói ra một sự thật:
“Anh muốn em quay lại, không phải vì nhận ra bản thân đã sai, mà là vì anh không quen khi bên cạnh không còn có em.”
Hôm nay Thẩm Tư Việt ăn mặc khá chỉn chu, nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra cà vạt của anh buộc không ngay ngắn. Trước đây khi còn ở bên cô, mọi việc lớn nhỏ từ ăn mặc, sinh hoạt đều do một tay cô lo liệu.
Giờ cô rời đi rồi, Thẩm Tư Việt không quen để người khác chăm sóc, đành phải tự xoay sở. Một thiếu gia từ nhỏ được người ta hầu hạ, bây giờ tự mình phục vụ bản thân, đương nhiên vụng về và không thành thạo.
“Thứ hai, cùng một cái hố lửa, em không muốn nhảy vào lần thứ ba nữa. Thẩm Tư Việt, nếu anh còn một chút lương tâm, xin đừng dây dưa với em nữa.”
“Cuối cùng…”
Chúc Thanh Oanh giơ tay lên, để lộ bàn tay đang đan chặt với Ôn Ngôn Tự, cố tình để Thẩm Tư Việt nhìn rõ hơn. Cô thậm chí còn lắc nhẹ tay họ trước mặt anh như để nhấn mạnh thêm lần nữa.
Sau đó, không nói gì thêm, cô cùng Ôn Ngôn Tự xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc ấy, bất ngờ xảy ra.
Một tiếng nổ lớn vang lên ngay phía trước hai người.
“Đoàng!”
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Cả hai người đàn ông đều biến sắc, đồng thời lao đến che chắn cho Chúc Thanh Oanh.
“Ầm!”
Một tiếng nổ khác vang lên, vô số mảnh vỡ bị làn sóng xung kích quét qua, lao thẳng về phía họ, lập tức vùi cả ba người dưới đống đổ nát.
Tiếng hét, tiếng khóc bị lớp bê tông dày nặng cách biệt hoàn toàn.
“Thanh Oanh, em có sao không?”
Trong bóng tối, Chúc Thanh Oanh lờ mờ nhìn thấy Ôn Ngôn Tự đang che chắn cho cô.
Cô cố gắng đưa tay chạm lên người anh: “Em… không sao. Còn anh thì sao? Anh có bị thương không?”
Nghe vậy, Ôn Ngôn Tự khẽ thở phào: “Anh ổn, không bị thương nghiêm trọng…”
Thật ra anh nói dối. Anh có thể cảm nhận rõ phần lưng mình đang rỉ máu ướt nhẹp, nhưng anh không dám để cô biết, sợ cô lo lắng.
Ngay lúc đó, một giọng nói yếu ớt vang lên từ bên cạnh.
“Thanh Oanh… em không sao chứ…”
Chúc Thanh Oanh sững lại, mới chợt nhớ ra bên cạnh còn có Thẩm Tư Việt.
Cô lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: “Tôi không sao, còn anh?”
Thẩm Tư Việt lắc đầu, nói mình cũng không sao.
Sau khi trả lời, không gian dưới đống đổ nát trở nên im lặng.
Để giữ sức, ba người đều ngầm hiểu mà im lặng không nói gì thêm.
Chúc Thanh Oanh chưa bao giờ nghĩ rằng thời gian chờ cứu hộ lại dài đến vậy.
Dài đến mức cô không thể tính nổi hiện tại là mấy giờ.
Dài đến mức vết thương trên người cô đã bắt đầu khô máu.
Khi cô bắt đầu lơ mơ sắp thiếp đi, trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng đào bới.
Không lâu sau, bóng tối dần bị phá vỡ. Một tia sáng yếu ớt xuyên qua những lớp đổ nát, chiếu lên gương mặt cô.
Trong ánh sáng mờ, cô bản năng nhìn sang người đang bảo vệ mình — Ôn Ngôn Tự.
Cả hai đều tái nhợt, nhưng vẫn cố nở nụ cười, trong mắt tràn đầy cảm giác sống sót sau tai nạn.
Vì lối ra quá nhỏ, đội cứu hộ chỉ có thể cứu từng người một.
Sau khi nhìn nhau, hai người lập tức nói: “Cứu người bên cạnh chúng tôi trước, chúng tôi sẽ lên sau.”
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Tư Việt thoáng qua một tia ngạc nhiên. Anh không ngờ Chúc Thanh Oanh lại bảo đội cứu hộ cứu mình trước.
Điều này có phải là minh chứng rằng cô vẫn còn quan tâm đến anh?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng ấy thôi, tay anh cũng bắt đầu run rẩy.
Không lâu sau, Thẩm Tư Việt được đưa lên khỏi đống đổ nát đầu tiên.
Đội cứu hộ lập tức tiếp tục đưa Chúc Thanh Oanh và Ôn Ngôn Tự ra ngoài.
Ngay lúc Chúc Thanh Oanh vừa được đưa lên thì sự cố bất ngờ xảy ra — một mảng lớn của đống đổ nát bỗng lắc lư rồi rơi thẳng xuống vị trí của Ôn Ngôn Tự!
“Ôn Ngôn Tự!”
Phản xạ cơ thể của Chúc Thanh Oanh còn nhanh hơn cả suy nghĩ, đến khi cô kịp nhận ra thì người đã lao vọt vào lại trong đống đổ nát, đè Ôn Ngôn Tự xuống đất để tránh bị tấn công.
“Thanh Oanh!”
“Thanh Oanh!”
Hai giọng nam vang lên gần như cùng lúc.
Ôn Ngôn Tự nhìn cô gái đang ôm chặt lấy mình, ánh mắt ánh lên sự phức tạp.
Mà ở phía xa, Thẩm Tư Việt vừa từ đội cứu hộ vùng vẫy thoát ra và chạy đến, nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau sát cạnh đống bê tông nổ tung, đột nhiên cảm thấy những hy vọng vừa le lói trong lòng mình thật nực cười.
Lúc nãy cô nói sẽ cứu anh trước, đến giờ phút này lại trở nên quá nhỏ bé không đáng kể.
Bàn tay anh siết chặt bên hông, cảm giác chua xót từ lồng ngực lan lên tận cổ họng.
Ngay sau đó, mọi người đều được đưa đến bệnh viện gần đó, may mắn là không có ai thương vong.
Vì đây là buổi tiệc riêng tư nên mọi thông tin liên quan đến vụ nổ đều nhanh chóng được phía chủ tiệc che giấu.
Nguyên nhân vụ nổ được giải thích ngắn gọn là do đối thủ trả thù, gia tộc John cũng cam kết sẽ xử lý ổn thỏa, không cần mọi người phải lo lắng.
Ngoài ra, thầy của Chúc Thanh Oanh và Ôn Ngôn Tự cũng đã âm thầm đến bệnh viện thăm họ, sau khi xác nhận cả hai không sao thì liền rời đi trong đêm.
Trong phòng bệnh riêng, sau khi tiếp đón chủ tiệc, thầy cô và một loạt người đến thăm, cuối cùng Chúc Thanh Oanh và Ôn Ngôn Tự cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Chúc Thanh Oanh cầm lọ thuốc bên cạnh lên, chuẩn bị bôi thuốc cho Ôn Ngôn Tự.
Khi nhìn thấy vết thương lớn chi chít sau lưng anh, cô không khỏi xót xa: “Bị thương nặng thế này sao lúc đó anh không nói gì?”
Nếu nói sớm, nhân viên cứu hộ đã có thể ưu tiên cứu anh trước, như vậy anh đã không bị thương nặng thêm lần nữa.
Ôn Ngôn Tự dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau giọt nước bên khóe mắt cô: “Chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu.”