“Lục Tiểu, a n cảnh cáo em…”
“Đời này em đừng hòng rời xa anh!” Hứa An Cơ thậm chí còn định vươn tay tóm lấy tôi, nhưng tôi né tránh đầy chán ghét.
“Trình tiểu thư đã về nước rồi, anh còn bám theo tôi làm gì?”
Trình Tâm Tâm cũng kéo lấy anh ta: “Đúng vậy, An Cơ. Trước đây là do em không hiểu chuyện, cứ nghĩ rằng mình có thể đi mở ra một thế giới mới. Nhưng giờ em hối hận rồi, em nhận ra anh mới là người tốt nhất, anh không thể cho em một cơ hội sao?”
Nói rồi, cô ấy còn không quên dẫm lên tôi một cú: “Em đã về rồi, anh cũng không cần phải dây dưa với con mạo danh này nữa!”
Hứa An Cơ lại khó chịu hất tay cô ấy ra: “Nhận ra tôi là người tốt nhất, chẳng phải vì tên người nước ngoài đó bỏ rơi cô nên cô mới về nước sao?”
Tôi chỉ biết Trình Tâm Tâm ra nước ngoài, nhưng không ngờ sau khi ra nước ngoài còn có chuyện thế này.
Hai người cãi nhau dữ dội, đến mức làm vỡ cả lọ hoa thủy tinh trong quán, nước và mảnh vỡ rơi tung tóe đầy sàn nhà.
Tôi lẳng lặng uống trà sữa, kéo ghế lùi lại vài bước. Thế mà Trình Tâm Tâm vẫn không chịu buông tha, chỉ tay vào tôi hét lên: “Tất cả là tại cô ta! Nếu không có cô ta, anh ấy sao có thể lạnh nhạt với em đến thế?”
Lại liên quan gì đến tôi nữa? Tôi vừa định nói mình vô tội thì thấy Trình Tâm Tâm không biết nhặt từ đâu ra một mảnh kính vỡ, chẳng thèm nhìn mà ném thẳng về phía tôi.
Tất cả xảy ra quá bất ngờ, tôi phản ứng không kịp, muốn tránh cũng không thể. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mảnh kính sắc nhọn lao về phía mặt mình.
Ngay sau đó là cơn đau dữ dội không thể bỏ qua, dường như có chất lỏng nào đó chảy dọc theo cằm, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Tiếng hét kinh hoàng của Trình Tâm Tâm và tiếng gào giận dữ của Hứa An Cơ vang lên hỗn loạn.
Tôi sững sờ, chậm mất một nhịp trong sự mơ hồ ấy, rôi lấy chiếc gương nhỏ mang theo trong túi ra. Vết máu lớn đã bao phủ khắp bên má phải, máu liên tục chảy ra dường như cuốn theo cả khả năng suy nghĩ của tôi.
Cảm giác choáng váng quen thuộc tràn đến, tôi ngã xuống trước đống mảnh kính vỡ đầy sàn. Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy Cố Tử Mộc với đôi mắt hoảng loạn lao tới trước mặt tôi.
Vừa mới khám sức khỏe xong trên tầng bệnh viện, vậy mà bây giờ lại nhập viện thật rồi.
Nhìn tấm ga trải giường trắng muốt, tôi chỉ biết thở dài.
Bên ngoài ồn ào cả một mảng, Trình Tâm Tâm theo sau một cặp vợ chồng lớn tuổi bước vào phòng bệnh. Cô ấy trông đầy vẻ không phục, nhưng vừa mở miệng đã nói:
“Xin lỗi, Giang tiểu thư, tôi không cố ý làm cô bị thương. Cô có thể tha thứ cho tôi không?”
Cặp vợ chồng kia cũng lên tiếng: “Từ nhỏ Tâm Tâm đã được nuông chiều, có lẽ vì nhất thời không chấp nhận được việc Hứa An Cơ thay lòng đổi dạ nên mới làm chuyện dại dột. Đây cũng là lỗi của chúng tôi.”
Thái độ của họ so với Trình Tâm Tâm thì có vẻ chân thành hơn hẳn.
“Xin cô yên tâm, từ lúc xuất viện cho đến các chi phí phẫu thuật thẩm mỹ, chúng tôi sẽ lo toàn bộ. Đây là một chút lòng thành, chi phí điều trị chúng tôi sẽ chịu thêm, mong cô vui lòng nhận cho.”
Nhận lấy tấm séc họ đưa, tôi lập tức cúi đầu đếm xem đằng sau có bao nhiêu số 0, rất nhiều. Thể diện của Cố Tử Mộc đúng là không đùa được.
Thấy tôi không nói gì, cặp vợ chồng kia thậm chí còn định ép Trình Tâm Tâm quỳ xuống.
Vậy mà cô ta thật sự làm thế, cúi đầu dập mấy cái liền. Lúc đó, tôi mới gật đầu: “Được rồi, tôi tha thứ cho cô.”
Trình Tâm Tâm hằn học lườm tôi một cái, rồi bị cặp vợ chồng kéo ra ngoài, miệng không ngớt lời cảm ơn, họ vừa bước ra, Hứa An Cơ đã lập tức đi vào.
Nhìn dáng vẻ anh ta do dự, tôi không khỏi bực mình: “Sao nữa? Từng người từng người xem chỗ này như chợ à?”
“Hết người này đến người khác, Cố Tử Mộc đâu rồi?”
Tôi hỏi, khiến Hứa An Cơ ngay lập tức nhíu mày:
“Tiểu Tiểu, rốt cuộc vì sao em lại phải phẫu thuật thành như thế này? Em không còn yêu anh nữa sao?
Những lời em từng nói với anh trước đây đều không còn giá trị nữa sao? Còn Cố Tử Mộc là thế nào? Em và anh ta có quan hệ gì?”
“Anh lấy tư cách gì mà chất vấn tôi?” Tôi khó hiểu đáp. “Ngay từ đầu, mối quan hệ của chúng ta đã rất rõ ràng, chỉ là quan hệ giữa người thuê và nhân viên.
Chính anh là người đã đề nghị ký hợp đồng với tôi, bảo rằng khi Trình Tâm Tâm quay về, tôi phải rời đi ngay lập tức.
Tôi đã không vi phạm hợp đồng, vậy tại sao anh lại có tư cách chất vấn tôi?”
Sắc mặt anh ta càng thêm đau khổ: “Tiểu Tiểu, là lỗi của anh. Anh hối hận rồi. Bây giờ anh mới nhận ra người anh yêu nhất là em. Em không thể cho anh thêm một cơ hội nữa sao?”
Tôi không khỏi bật cười: “Tình yêu của Hứa tiên sinh thật rẻ mạt, miệng nói chán ngán, suốt bốn tháng tôi rời đi, anh chưa từng liên lạc.
Vậy mà bây giờ, khi phát hiện Trình tiểu thư từng có một cuộc hôn nhân ở nước ngoài, đột nhiên anh lại thấy mình yêu tôi nhất.
Thật nực cười!”
Hứa An Cơ tái mét mặt trước lời nói của tôi. Tôi liếc mắt một cái, mới phát hiện Cố Tử Mộc đang đứng chờ ngoài cửa.
Thế nhưng Hứa An Cơ vẫn không từ bỏ: “Đừng lừa anh nữa, Tiểu Tiểu. Anh đã biết em bị ung thư rồi.”
Tôi im lặng. Anh ta tiếp tục nói: “Chẳng phải vì em mắc bệnh nan y, sợ anh đau lòng nên mới phẫu thuật rồi rời xa anh sao? Em yên tâm, anh sẽ tìm người chữa trị cho em, em không cần lo lắng. Anh cũng sẽ không vì vậy mà rời bỏ em.”
Tôi tức đến bật cười. Đúng là kiểu đàn ông ảo tưởng.
“Nói thật nhé, tôi khuyên anh nên thử phát triển trên app Âm Phù, anh có năng khiếu làm biên kịch phim ngắn đấy.”
Anh ta cau mày: “Em có ý gì?”
“Ý tôi là, đừng tự mình đa tình nữa.”
Cố Tử Mộc lúc này mới lười biếng dựa vào khung cửa, cất lời: “Hứa An Cơ.”
Hứa An Cơ nhìn cậu ta, rồi lại nhìn sang tôi.
Như vừa ngộ ra điều gì, Hứa An Cơ cười lạnh: “Hóa ra cô đã tìm được kim chủ mới rồi.”
Anh ta giận dữ, quay sang Cố Tử Mộc hét lên: “Cô ta chỉ là một kẻ đóng thế chuyên nghiệp! Anh không thấy cô ta đã cố ý phẫu thuật để trở thành hình ảnh của mối tình đầu của anh sao? Anh thật sự nghĩ cô ta có tình cảm với anh à?”
Khi từng lời anh ta nói ra, tôi không khỏi căng thẳng. Cố Tử Mộc nhíu mày, cắt ngang: “Nói xong chưa?”
Hứa An Cơ sững người.
“Nói xong rồi thì đi đi.”
“Và nhớ lấy, dù là Trình Tâm Tâm ra tay, nhưng anh cũng có trách nhiệm. Nhớ bồi thường.”
Trước khi rời đi, Hứa An Cơ hằn học vứt lại cho tôi một tấm séc, quay đầu nói với Cố Tử Mộc: