Phiên Ngoại
1
Vào buổi sáng ngày Triệu Tri Ý qua đời, Hứa Gia Niên đột nhiên cảm thấy một cơn ngột ngạt, lúc đó anh đang ở ngân hàng để chuyển tiền cho cô. Anh từng nghĩ rằng có thể dùng việc phân chia tài sản làm cái cớ để gặp lại Triệu Tri Ý. Nhưng khi Triệu Tri Ý cắt đứt mọi liên lạc với anh, anh thực sự hoảng loạn, việc duy nhất còn kết nối anh với cô chỉ là việc chuyển tiền này.
Cô thà từ bỏ tài sản chỉ để không gặp lại anh.
Cho đến đêm đó, khi nhận được tin nhắn từ cô, anh đột ngột tỉnh dậy trong một đêm khuya, cực kỳ hoảng loạn. Anh cố gắng hỏi thăm tin tức từ bạn thân của Triệu Tri Ý nhưng không thu được bất kỳ thông tin nào.
Người phụ nữ đó kín đáo đến mức có thể làm việc trong cơ quan an ninh.
Anh vội vã chuyển tiền cho cô, nhưng ngay sau khi vừa chuyển xong, anh cảm thấy một nỗi đau đớn dữ dội, ngồi bệt xuống đất, thậm chí nhân viên an ninh còn đến hỏi xem anh có cần giúp đỡ không.
Anh lắc đầu từ chối, nhưng khi bước ra khỏi ngân hàng, nước mắt anh đã trào ra. Một cơn đau đớn bao trùm lấy anh, anh không thể hiểu lý do, khi chạm vào những giọt nước mắt trên mặt, anh thấy điều đó thật nực cười.
Bỗng nhiên trong lòng anh xuất hiện một ý nghĩ vô cùng bất an, Triệu Tri Ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh đã sử dụng tất cả các mối quan hệ có thể để tìm kiếm thông tin về cô. Rồi anh nhận được một kết quả mà anh chưa từng dám nghĩ tới.
Triệu Tri Ý đã mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.
Anh gọi điện cho Chu Chu để xác nhận, nhưng cô ấy chỉ lạnh lùng nói.
“Liên quan gì đến anh?”
Anh tìm ra địa chỉ căn nhà nhỏ của Triệu Tri Ý và ngay trong đêm đã đến đó.
Chu Chu đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế xích đu dưới cây phượng tím, cành lá của cây rung rinh trong gió đêm. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hứa Gia Niên thấy bóng dáng cô đơn của Chu Chu.
Lúc đó, anh cảm thấy sợ hãi tột độ, anh thậm chí không dám hỏi. Phải mở miệng mấy lần, anh mới phát ra âm thanh.
“Triệu… Triệu Tri Ý đâu rồi?”
Chu Chu ngẩng lên nhìn anh, giọng lạnh lùng hỏi.
“Anh là gì của cô ấy? Anh lấy tư cách gì để hỏi về cô ấy? Anh lấy tư cách gì để hỏi?”
Lần đầu tiên trong đời, Hứa Gia Niên quỳ xuống.
Anh quỳ trước mặt Chu Chu trong đêm đông gió rét, đôi mắt đỏ hoe cầu xin cô, xin hãy cho anh gặp Triệu Tri Ý lần cuối. Chưa bao giờ anh sợ hãi đến vậy. Nhưng cuối cùng anh vẫn phải nghe thấy câu trả lời mà cả đời anh không bao giờ muốn nghe nhất.
“Triệu Tri Ý chết rồi! Cô ấy đã chết, sao anh vẫn không buông tha cho cô ấy!”
Chu Chu mở cổng muốn đuổi người, giọng nói lạnh lẽo và tàn nhẫn vang lên.
“Anh có biết ung thư thực quản giai đoạn cuối là như thế nào không? Hoàn toàn không thể ăn uống, chỉ có thể chết đói từ từ, thậm chí uống nước cũng rất khó khăn.
Hứa Gia Niên, anh bây giờ không phải là người thành đạt sao? Anh còn nhớ người phụ nữ đã uống rượu và ký hợp đồng giúp anh, nôn đến mức không ngừng không? Anh có biết cô ấy mắc chứng lo âu nghiêm trọng không? Anh có muốn kiểm tra xem nguyên nhân gây ra ung thư thực quản, và xem anh đã góp phần vào cái chết của cô ấy như thế nào không? Đây đều là những thành tựu của anh đấy!
Hứa Gia Niên, anh còn là con người không? Cô ấy kết hôn với anh khi mới hai mươi hai tuổi, thậm chí còn không được mặc váy cưới, đến năm hai mươi bảy tuổi, anh nói sẽ tổ chức lại cho cô ấy, rồi lại bỏ cô ấy một mình ở đó. Anh thực sự không có lương tâm sao?”
Hứa Gia Niên nghe mà mắt nhìn đờ đẫn, như thể linh hồn anh đã bị rút cạn. Anh luôn nghĩ rằng giữa họ vẫn còn cơ hội, anh nghĩ cô chỉ đang giận dỗi mà thôi, anh đã nghĩ như vậy.
Anh giống như một người đang chết đuối, nắm chặt váy của Chu Chu, khẩn cầu.
“Tôi muốn gặp cô ấy, nhìn cô ấy lần cuối, có được không? Xin cô.”
Chu Chu chỉ lạnh lùng nói.
“Loại người như anh thật kinh tởm.”
Sau đó đẩy anh ra và đóng cổng lại.
Hứa Gia Niên ngồi bên ngoài sân cả đêm, nửa đêm còn có một cơn mưa nhỏ, anh nằm đó như thể đã mất hết cảm giác.
Anh cảm thấy tất cả những điều này đều là giả dối, Triệu Tri Ý, làm sao cô ấy có thể chết được? Cô ấy mới hai mươi bảy tuổi, cô ấy còn rất trẻ, trước đây cô ấy còn nói họ sẽ có một đứa con trước khi cả hai bước sang tuổi hai mươi tám.
Làm sao cô ấy có thể ra đi trước được như thế chứ?
Khi Chu Chu mở cửa vào buổi sáng, cô nhìn thấy Hứa Gia Niên trông giống như một con chó bị ướt đẫm nước mưa, dựa vào tường sân. Cô không có chút thương hại nào, nhưng bỗng nhiên nảy ra hứng thú.
“Hứa Gia Niên, tôi thấy số tiền mà anh chuyển cho Triệu Tri Ý rồi.”
Hứa Gia Niên mở mắt, mơ hồ nhìn cô, rồi cô tàn nhẫn nói.
“Anh có biết cô ấy cần tiền để làm gì không? Ở giai đoạn cuối của ung thư thực quản, cô ấy đau đớn đến mức mỗi phút giây đều muốn chết, cô ấy muốn đến Thụy Sĩ để trợ tử. Số tiền của anh cuối cùng cũng chuyển đến, nhưng cô ấy không còn dùng được nữa.”
Nắm đấm của Hứa Gia Niên siết chặt, anh cảm thấy như mình sắp ngạt thở.
Chu Chu không thèm để ý đến anh, tự quay vào trong nhà.
Khi cô vừa đóng cửa lại, nước mắt cô đã không ngừng trào ra. Cô nhớ lại những ngày cuối cùng của Triệu Tri Ý, cô ấy nằm trên giường, nói chuyện đã rất khó khăn.
Lần đầu tiên cô nói với Triệu Tri Ý.
“Triệu Tri Ý, tớ có tiền, tớ sẽ đưa cậu đi Thụy Sĩ nhé!”
Triệu Tri Ý dùng điện thoại nhắn tin trả lời cô.
“Không, lỡ chết trên máy bay thì sao? Ở đây cũng ổn rồi.”
Giờ cô đã hiểu, Triệu Tri Ý không muốn cô tốn tiền, cô ấy từng nói rằng người sống làm sao có thể nhường đường cho người chết được.
Triệu Tri Ý của cô đã nghĩ cho tất cả mọi người, hiểu rõ ý của tất cả mọi người, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình.
Hứa Gia Niên mỗi ngày đều đến đứng trước sân nhà, có lúc đứng cả buổi chiều, Chu Chu khó chịu với anh ta đến mức không muốn để ý, phần lớn thời gian làm như không nhìn thấy anh. Cho đến khi Hứa Gia Niên đột ngột nói.
“Triệu Tri Ý vẫn còn nửa phần tài sản sau kết hôn ở chỗ tôi, chẳng lẽ cô muốn số tiền đó rơi vào tay loại người như tôi sao? Mọi thứ của cô ấy đều để lại cho cô, tiền cũng chắc chắn là muốn để lại cho cô.”
Chu Chu cười mỉa mai với anh.
“Được thôi! Anh đưa tôi, tôi cũng không từ chối.”
“Cho tôi gặp cô ấy một lần, cô ấy chôn ở đâu? Cô đã lo liệu hậu sự cho cô ấy thế nào? Tôi muốn biết.”
Anh ta nói với giọng điệu như đang thương lượng. Ai ngờ sau khi nghe xong, Chu Chu chỉ cười khinh bỉ.
“Tôi biết ngay là anh chẳng thể nào tốt đến vậy. Tiền anh cứ giữ lấy đi! Dù sao nuôi một kẻ điên như Tống Tư Tư cũng tốn kém lắm đấy.”
Hứa Gia Niên, người luôn thành công trong thương trường, lần đầu tiên cảm thấy thất bại thảm hại đến vậy.
Tối hôm đó, anh không kìm lòng được, đã leo tường vào sân, và nhìn thấy chiếc chăn trên ghế sofa. Một linh cảm mãnh liệt xuất hiện khiến anh ngay lập tức nghĩ rằng đó là chăn của Triệu Tri Ý. Anh đưa tay lấy chiếc chăn mà cô từng dùng, bên trong vẫn còn đọng lại mùi hương của cô.
Mùi hương của Triệu Tri Ý, sau bao tháng, lại tràn ngập trong mũi anh, khiến anh không kìm được mà nước mắt trào ra.
Anh co ro trên ghế sofa, khóc nức nở.
Chu Chu nghe thấy tiếng động trong phòng khách, bước ra và nhìn thấy cảnh tượng ấy: Hứa Gia Niên như một đứa trẻ, ôm chặt chiếc chăn mà Triệu Tri Ý từng dùng, cuộn tròn trên ghế. Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, người đàn ông này đang diễn trò cho ai xem đây?
Cô đưa tay giật lấy chiếc chăn, nhưng không thể nào kéo ra được chút nào.
Cô dùng gậy đánh anh, nhưng anh vẫn không buông tay, máu mũi của Hứa Gia Niên bị đánh đến chảy ra, khiến Chu Chu tức giận hét lên.
“Anh làm bẩn đồ của cô ấy rồi! Đồ khốn nạn.”