9

Thẩm Trạch ngước lên nhìn tôi, trong ánh mắt anh có cảm xúc mà tôi không tài nào đọc được.

Một lúc lâu sau, anh chậm rãi lên tiếng: “Cảnh Ngữ, em là người tự do, là một cá thể độc lập. Em có quyền tự do kết bạn, làm bất cứ điều gì mà không cần hỏi ý kiến anh.”

“Trước tiên, em là chính em, rồi mới là con gái của người khác, vợ của người khác. Hãy sống vì bản thân mình nhiều hơn, được không?”

Nghe những lời đó, tôi nhìn xuống bàn tay anh đang siết chặt lấy chiếc thìa, một thói quen mà tôi rất quen thuộc.

Mỗi khi anh không vui, anh sẽ nắm chặt thứ gì đó để giải tỏa áp lực.

Tôi đứng phắt dậy, đẩy ghế sang một bên, hậm hực nói: “Được thôi, anh tự ăn đi. Tôi sẽ đi thay đồ, trang điểm một chút rồi ra ngoài.”

Anh ta rõ ràng là một người hoàn hảo, nhưng cái miệng lại không thể nói được câu nào tử tế, thì nên quyên góp nó đi cho rồi!

Tôi giận dỗi bước vào phòng ngủ, cố tình bước thật chậm.

Nhưng cho đến khi tôi gần bước vào phòng, anh vẫn không hề chạy theo, khiến tôi tức giận đóng sầm cửa lại.

Tiếng cửa đóng vang lên át cả âm thanh chiếc thìa sứ trong tay anh bị bóp vỡ.

Tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm, lòng đầy bực bội. Cùng lúc đó, những dòng bình luận trước mắt vẫn tiếp tục cuộn lên điên cuồng.

Trong mắt Thẩm Trạch, tôi thật sự yếu đuối đến mức cần được bảo vệ sao?

Anh nghĩ không nói cho tôi biết việc tôi bị ông nội lợi dụng thì tôi sẽ vui vẻ hơn à?

Thật muốn mở đầu anh ra xem trong đó toàn là những suy nghĩ lộn xộn gì!

【Tuyệt quá, đây đúng là cô gái thông minh của chúng ta. Chúng tôi thích kết thúc có hậu, vẫn còn hy vọng cho cặp đôi này.】
【Hai người nhanh chóng giải quyết hiểu lầm đi nào, làm lớn chuyện lên, rồi tiếp đến đấu tay đôi trên giường đi. Tôi là con gái, không hút thuốc, không uống rượu, chỉ thích xem chút cảnh nóng thì có gì sai?】
【Cô gái phía trước, tuy nói hơi thô nhưng lý lẽ rất đúng. Thực ra cô ấy nói hộ lòng tôi luôn rồi.】

Ngồi thêm nửa tiếng nữa, khi điện thoại được sạc đầy và khởi động lại, việc đầu tiên tôi làm là nhắn tin giải thích cho Cận Tư Diễn lý do điện thoại bị tắt nguồn.

Sau đó, tôi thay quần áo, cầm điện thoại và bước ra ngoài.

Khi tôi rời khỏi phòng ngủ, Thẩm Trạch đã không còn ở trong phòng khách, không biết anh đã đi đâu.

10

Tại nghĩa trang ngoại ô.

Tôi tiện tay lấy một chìa khóa xe từ tủ giày và lái xe đến đây.

Đứng trước một tấm bia mộ, tôi lặng lẽ nhìn bức ảnh ông nội với nụ cười hiền từ.

Lần này tôi đến tay không, chẳng mang theo thứ gì.

Những lần trước, tôi đều mang theo một bó hoa tươi và chai rượu trắng để cúng viếng.

Ông nội tôi khi còn sống rất thích uống rượu trắng.

Tôi đứng rất lâu, rồi từ từ ngồi xuống, ngón tay khẽ chạm vào bức ảnh đã nhạt màu theo thời gian.

Tôi khẽ thì thầm: “Ông nội, xin lỗi. Con không thể chịu đựng được nữa, không muốn gánh vác mọi thứ nữa rồi.”

“Con sẽ phá vỡ lời hứa với ông. Con thật sự mệt mỏi, chỉ muốn rời đi. Ông sẽ không trách con, đúng không?”

Khu vực này là nơi có tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng nề.

Mười năm đầu đời của tôi trôi qua yên bình chỉ nhờ vào sự bảo vệ của ông nội.

Ông là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với tôi, nhưng ông đã qua đời vì bạo bệnh một năm trước.

Kể từ đó, tôi không còn chỗ dựa nào trong nhà họ Cảnh. Những người còn lại chỉ biết lợi dụng tôi.

Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng trước khi qua đời, ông nội lại cẩn thận giao phó những người khác cho tôi, dặn tôi phải bao dung với họ.

Khi đọc những dòng bình luận trước đó, tôi mới nhận ra rằng tình yêu của ông dành cho tôi không hề thuần khiết, mà pha lẫn toan tính.

Ông biết tôi là người trọng tình cảm, cũng biết rằng những người khác trong gia đình không thể trông cậy được.

Ông đặt cược tất cả lên tôi, tin rằng vì tình yêu dành cho ông, tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ gia đình trong lúc khó khăn, ngay cả khi phải đánh đổi bằng cuộc hôn nhân với Thẩm Trạch.

Bất chợt, trời đổ mưa.

Trước khi những giọt mưa rơi xuống người, tôi đã nhanh tay mở chiếc ô bên cạnh đã chuẩn bị sẵn.

Bầu trời đen kịt, một tia chớp lóe lên xuyên qua màn đêm, chiếu sáng nghĩa trang tĩnh lặng. Nơi này yên ắng đến mức chỉ còn nghe tiếng mưa rơi tí tách.

Lần này, tôi không khóc khi rời đi.

Tôi kiên định cầm ô, bước thẳng ra ngoài.

Từ nay, ngoài dịp Thanh Minh và ngày giỗ, tôi sẽ không đến đây nữa.

Tôi phải tiến về phía trước.

Bước ra khỏi cái bóng của quá khứ.

11

Tôi bước đến gần một chiếc Maybach đen, giơ tay gõ vào cửa kính bên ghế lái.

Bên trong không có động tĩnh.

Tôi lại gõ lần thứ hai.

Lần này, cửa kính chống nhìn trộm chầm chậm hạ xuống, để lộ khuôn mặt Thẩm Trạch. Vẻ mặt anh, luôn điềm tĩnh và dịu dàng, nay lại thoáng hiện chút lúng túng vì bị bắt quả tang.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi tôi.

Tôi liếc nhìn, thấy trong gạt tàn gần bảng điều khiển có nửa điếu thuốc vừa bị dập tắt.

Thẩm Trạch vốn không nghiện thuốc lá, chỉ khi xã giao mới hút một điếu.

Ở nhà, anh càng không bao giờ hút vì lo khói thuốc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi.

Ngay cả khi hút thuốc ở ngoài, anh cũng sẽ thay quần áo hoặc tắm rửa trước khi về nhà, rồi mới ôm hôn tôi.

Lần này, có chuyện gì khiến anh phiền lòng đến mức phải hút thuốc ở đây?

Tôi trêu chọc: “Ồ, Tổng giám đốc Thẩm, đã đến đây rồi, sao không vào trong ngắm nghía chút?”

“Sao vậy? Sợ tôi biết anh bám theo tôi? Hay sợ tôi biết anh thích tôi nhưng không dám nói?”

Thấy hiếm khi Thẩm Trạch bị tôi chọc đến mức nghẹn lời, tôi càng mạnh dạn khiêu khích: “Không yên tâm về tôi? Sợ tôi cắm sừng anh à?”

“Hay là anh đến đây bắt gian?”

“Chỗ này chẳng phải hơi rẻ tiền sao? Anh nghĩ tôi không đủ khả năng thuê phòng ở khách sạn năm sao à? Đừng quên, anh đã cho tôi thẻ phụ để tiêu thoải mái đấy.”

Thẩm Trạch nhíu mày, khẽ xoa trán, rồi mở cửa ghế phụ.

Chưa kịp phản ứng, anh đã bước dài ra khỏi ghế lái, đi vòng qua tôi, bế thốc tôi lên và nhét thẳng vào ghế sau.

Kèm theo đó là một cái vỗ vào mông, giọng anh nghiêm nghị: “Nói linh tinh đủ chưa?”

“Muốn bị chỉnh đốn đúng không?”