5

Đêm trước buổi phỏng vấn, tôi gần như thức trắng cả đêm. Sáng hôm sau, quầng thâm dưới mắt tôi rõ mồn một, phải dùng một lớp phấn dày mới có thể che bớt đi.

Khi đến trường quay, buổi phỏng vấn đã sắp bắt đầu. Điều lạ là, tôi không thấy Chu Thời Nghiễn đâu cả. Thần kinh căng thẳng của tôi hơi thả lỏng, có lẽ cậu ấy cũng không chắc sẽ tham dự.

“Nghe nói Chu Thời Nghiễn từ trước đến nay luôn từ chối phỏng vấn, lần này không hiểu sao lại đồng ý.”

“Tạp chí ban đầu muốn làm riêng một bài phỏng vấn, nhưng Chu Thời Nghiễn nói muốn tham gia kỳ này…”

Trình Nhược bên cạnh vẫn hứng thú lắng nghe những câu chuyện xung quanh.

Buổi phỏng vấn bắt đầu, tôi bước vào trường quay. Chỉ vừa bước vào, tôi đã thấy bóng dáng cao lớn ngồi trên sofa.

Là Chu Thời Nghiễn.

Năm năm không gặp, Chu Thời Nghiễn trưởng thành hơn nhiều.
Gương mặt sắc cạnh, ánh mắt sắc bén đầy áp lực.

Bên cạnh cậu ấy là chỗ ngồi của tôi, tôi chững lại, lòng bỗng có chút hoảng hốt.

m thanh trong tai nghe thúc giục tôi ngồi vào chỗ, tôi bước từng bước về phía trung tâm.

Ngay cả khi đã ngồi cạnh Chu Thời Nghiễn, tôi vẫn còn chút ngỡ ngàng.
Màn hình lớn chiếu đoạn video phiên dịch song ngữ nổi tiếng nhất của tôi, người dẫn chương trình theo thói quen hỏi tôi vài câu.

“Cô Trì, đoạn video này của cô đã lan tỏa rộng rãi, xin hỏi cô cảm thấy điều gì quan trọng nhất trong công việc này?”

“Là sự chăm chỉ, không ngừng luyện tập…”

Sau khi hỏi qua những câu hỏi chuyên môn đơn giản, người dẫn chương trình bắt đầu chuyển sang những câu chuyện thường nhật.

Buổi phỏng vấn đã đi được hơn nửa, hầu hết câu hỏi đều tập trung vào tôi.
Chu Thời Nghiễn thỉnh thoảng chỉ đáp lại bằng một tiếng “ừ”, gần như không nói gì.

“Cô Trì, cô đã ở nước ngoài nhiều năm, có bao giờ nghĩ đến việc về nước phát triển không?”

Một ánh nhìn nóng bỏng đột ngột đổ dồn vào tôi, tôi cố gắng phớt lờ nó.

“Tạm thời tôi chưa có ý định này, lần này về nước chủ yếu là hỗ trợ chi nhánh, sau khi xong việc sẽ quay lại trụ sở chính.”

“Người hâm mộ rất quan tâm đến chuyện tình cảm của cô Trì, xin hỏi cô đã có bạn trai chưa?”

Vì đoạn video nổi tiếng đó, rất nhiều người trên mạng phong tôi là “nữ thần phiên dịch.”
Tài khoản Weibo của tôi tăng lên hàng triệu người theo dõi chỉ sau một đêm. Có rất nhiều tin nhắn cá nhân, và không ít những phiền phức không đáng có.

Tôi gật đầu:

“Tôi có rồi.”

“Vậy là nhiều người sẽ phải thất tình rồi.”

Người dẫn chương trình lật xem tài liệu, đột nhiên cười lớn.

“Cô Trì cũng là sinh viên của Đại học Thanh Hoa, cùng trường với Tổng giám đốc Chu. Hai người trước đây đã từng quen biết nhau chưa?”

Chu Thời Nghiễn không nói gì, chỉ nhìn tôi chăm chú với ánh mắt sâu thẳm. Ánh mắt dò xét đó khiến tôi bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên.

Đúng là câu hỏi khó trả lời nhất mà họ lại hỏi ra, tôi có cảm giác như mình đang bị nướng trên lửa.

Tôi cố gắng kéo môi thành một nụ cười.

“Tổng giám đốc Chu là học đệ của tôi, năm cậu ấy nhập học thì tôi đã ra nước ngoài, trước đó không quen biết.”

Nghe vậy, Chu Thời Nghiễn nhếch môi:
“Đúng, không quen.”

6

Buổi phỏng vấn cuối cùng cũng kết thúc, tôi cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng.

May mắn thay, từ đầu đến cuối, Chu Thời Nghiễn không làm khó tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực an ủi bản thân.

Một tuần sau, công việc trong nước của tôi hoàn toàn kết thúc. Tôi đã đặt vé máy bay để trở về Pháp.

Trước khi đi, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Do dự một lúc, vừa bắt máy, tiếng chửi mắng đầy hung hãn đã vang lên.

“Trì Hạ, con bé chết tiệt kia, về nước rồi cũng không biết về thăm tao hả!”

“Có phải mày muốn tao đến công ty của mày gây rối thì mày mới chịu về không!”

“Dạo này tao kẹt tiền, chuyển cho tao chút nữa đi…”

Đầu năm nay tôi đã gửi sinh hoạt phí cho mẹ và dặn bà không được đưa cho cha dượng. Thế mà chỉ mới bốn tháng thôi, có lẽ cha dượng tôi đã đốt sạch tiền vào cờ bạc và rượu chè rồi.

“Tôi đã gửi sinh hoạt phí năm nay rồi, đừng làm phiền tôi nữa!”

“Mày bây giờ nổi tiếng rồi, không muốn lo cho tao nữa hả, mẹ mày còn đang trong tay tao, mày không tin tao sẽ khiến mày mất hết danh dự sao!”

Cúp máy, một cảm giác bất lực dần dần tràn ngập khắp người tôi.

Trương Chí Hạo là cha dượng của tôi, năm tôi mười tuổi, mẹ dẫn theo tôi đi tái giá với ông ta.

Ban đầu ông ta đối xử rất tốt với chúng tôi, nhưng từ khi nghiện cờ bạc và rượu chè, ông bắt đầu đánh mẹ tôi thường xuyên.

“Đồ đàn bà không biết đẻ con trai!”

Trương Chí Hạo trở thành kẻ vô công rỗi nghề, mọi chi tiêu trong gia đình suốt những năm qua đều dựa vào việc mẹ tôi làm giúp việc để duy trì.

Tôi đã nhiều lần khuyên mẹ ly hôn, nhưng bà từ chối.

“Phận là đàn bà, ly hôn rồi thì mẹ còn có thể đi đâu?”

“Do mẹ không sinh được con trai cho nhà họ Trương, ông ấy trách mẹ cũng vì bị người khác chê cười, là mẹ có lỗi với ông ấy.”

Lúc đó, lời nói của mẹ khiến tôi cảm thấy đau lòng.

Những người phụ nữ sống ở miền núi cả đời sinh con đẻ cái, chưa bao giờ nghĩ đến việc sống cho bản thân.

Từ đó, tôi thề với lòng mình, tôi nhất định phải tự mình thoát ra khỏi ngọn núi này…

Và không bao giờ quay trở lại chốn xem phụ nữ như công cụ sinh con đẻ cái cho bọn đàn ông thối tha đó nữa.

Tôi lập tức thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường ra sân bay. Khi vừa xuống xe, đột nhiên có người bịt miệng và mũi tôi, đầu óc tôi quay cuồng, và tôi ngất lịm đi.

7

Khi tỉnh lại, tôi thấy mắt cá chân của mình bị còng vào một chiếc giường bằng xích sắt.

Tim tôi đập dữ dội, nỗi sợ hãi ngay lập tức tràn ngập trong đầu.

Tôi đã bị bắt cóc!

Cố gắng ép mình bình tĩnh, tôi hồi tưởng lại tất cả những người có thể gây thù với tôi. Nhưng tôi vừa mới về nước, ngoài Trương Chí Hạo ra, tôi không nghĩ mình có mâu thuẫn với ai.

Nhìn xung quanh chỗ này thì thấy thảm trải sàn mềm mại, căn phòng vô cùng tinh xảo, nơi kết nối giữa chân tôi và xích là chất liệu da.

Điều này không giống với những gì tôi tưởng tượng về một vụ bắt cóc.

Tiếng mở cửa vang lên, tôi dán mắt về phía cửa, tim đập thình thịch như trống trận. Giây tiếp theo, người bước vào là…
Chu Thời Nghiễn!

Lòng tôi lập tức dâng lên cảm xúc lẫn lộn. Vui vì tôi vẫn còn mạng, không phải có ai muốn giết tôi. Buồn vì Chu Thời Nghiễn dường như càng trở nên cố chấp hơn.

“Chị à, đã lâu không gặp.”

Chu Thời Nghiễn nheo mắt, từng bước tiến lại gần tôi, mỗi bước như giẫm lên tim tôi.

“Chị hình như có trí nhớ kém quá, đáng bị trừng phạt nhỉ!”

Chu Thời Nghiễn nhìn xuống tôi với ánh mắt lạnh lẽo như một hồ nước sâu, không chút cảm xúc.

“Chu Thời Nghiễn, làm như thế này là phạm pháp đấy! Mau thả tôi ra!”

Tôi cố gắng đứng dậy, định nói lý lẽ với cậu ấy, nhưng xích sắt phát ra những tiếng vang rõ ràng. Cảm giác nhục nhã dần dần dâng lên trong tôi.

“Cậu có thể tháo xích cho tôi được không? Tôi không thích thế này.”

Chu Thời Nghiễn khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén.

“Chị đã bảo sẽ gặp lại tôi khi khai giảng, sao chị lại lừa tôi?”

Vừa nói, cậu ấy vừa tiến gần đến tôi hơn.

“Chị có biết, khi tôi đến trường tìm chị, họ bảo chị đã ra nước ngoài rồi. Chị có biết lúc đó tôi muốn bóp cổ chị đến mức nào không!”

Chu Thời Nghiễn càng bước đến, tôi càng lùi lại, cho đến khi lưng tôi chạm vào tường, không còn đường lùi nữa.

Cậu ấy tiến sát lại, trong ánh mắt lóe lên sự phấn khích, cả người trông có vẻ bệnh hoạn và cố chấp.

“Chị chính là kẻ xấu, chuyên lừa dối tình cảm của tôi!”

“Đây là chiếc lồng mà tôi tỉ mỉ tạo ra cho chị, chị có thích không?”

“Từ giờ chị sẽ ở đây, chúng ta mãi mãi không chia xa, được không?”

Thấy tôi không trả lời, gương mặt Chu Thời Nghiễn tối sầm lại. Không quan tâm đến sự giãy giụa của tôi, cậu ấy ép tôi vào lòng, ôm chặt lấy:

“Năm năm trước, khi chị bỏ đi không lời từ biệt, tôi đã tạo ra nơi này.”

Tôi chỉ cảm thấy Chu Thời Nghiễn đã điên rồi, năm năm trước cậu ấy mới bao nhiêu tuổi, sao đã có thể nghĩ ra những điều này.
Chu Thời Nghiễn vùi đầu vào cổ tôi, giọng cậu ấy trầm thấp.

“Chị ơi, tôi rất mệt, ở lại ngủ cùng tôi nhé…”

Ngay khi tôi nghĩ cậu ấy sắp làm điều gì đó thì Chu Thời Nghiễn lại bất ngờ chìm vào giấc ngủ mê man.