Nước mắt bất giác chảy dài trên má. Tôi hít sâu một hơi, tháo chiếc nhẫn cưới đã đeo ba năm trên tay, rồi ném mạnh vào mặt Lục Hoài Xuyên.

Lục Hoài Xuyên sững người lại, anh nhìn chiếc nhẫn lăn trên sàn, và lần đầu tiên trong mắt anh hiện lên sự hoảng loạn.

Tôi nhìn anh ấy, giọng nói bình tĩnh: “Lục Hoài Xuyên, chúng ta ly hôn đi.”

Lục Hoài Xuyên nhíu mày: “Hứa Nhiễm, chỉ vì anh đưa Thẩm U Ninh đến bệnh viện mà em muốn ly hôn sao?”

Tôi khẽ gật đầu, rồi quay lưng bước về phía cửa bệnh viện.

Nhưng vừa đi được hai bước, Lục Hoài Xuyên đã nắm chặt cổ tay tôi, anh nhìn quanh đám đông và hạ giọng dỗ dành: “Hứa Nhiễm, đừng làm ầm lên, để đồng nghiệp thấy thì không hay.”

Nghe anh nhắc đến, tôi mới nhớ ra anh luôn xây dựng hình ảnh một người đàn ông yêu thương gia đình ở bệnh viện này.

Sảnh cấp cứu ngày càng đông người.

Thẩm U Ninh chạy tới, đứng chắn trước mặt tôi, nhỏ giọng nói : “Hứa Nhiễm, em hiểu lầm rồi.

Dù chị và Hoài Xuyên từng hẹn hò, nhưng bây giờ thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Anh ấy là bác sĩ, nên khi chị bị đau dạ dày, chị mới tìm anh ấy đầu tiên.

Nếu chị khiến em khó chịu, sau này chị sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.

Hai người đã kết hôn ba năm rồi, đừng vì chị mà ly hôn, nếu chuyện này lan ra, người ta sẽ nghĩ chị là kẻ thứ ba mất.”

Cô ấy không phải là kẻ thứ ba sao?

Nghe đến đây, tôi không thể nhịn nổi nữa, chỉ cảm thấy buồn nôn, liền lớn tiếng quát: “Cút! Chó khôn không chắn đường!”

Thẩm U Ninh lùi lại vài bước, Lục Hoài Xuyên nhanh tay đỡ cô ấy, sắc mặt anh càng thêm tối sầm:

“Hứa Nhiễm, em định làm loạn đến khi nào nữa? Có chuyện gì về nhà nói, em nhất định phải làm anh mất mặt ở đây à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh lùng hỏi: “Anh đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi chưa? Đây là nơi anh làm việc, anh đưa Thẩm U Ninh đến khám bệnh, hai người cứ thân mật trước mặt mọi người. Là anh muốn lợi dụng cơ hội này để công khai cô ta, hay là tôi muốn làm anh mất mặt?”

Lục Hoài Xuyên thoáng lặng người, không nói được gì.

Thẩm Sơ An chạy tới, dùng nắm đấm đập vào chân tôi, la hét ầm ĩ: “Cô Hứa, sao cô lại đánh mẹ cháu? Cô là người xấu!”

Thằng bé tuy nhỏ tuổi nhưng sức cũng không hề nhỏ.

Những người xung quanh bắt đầu thì thầm với nhau.

Tôi không muốn làm lớn chuyện, nên dù cơ thể đang đau đớn, tôi cũng cố nhịn và nhanh chóng bước về phía cửa ra.

Phía sau, tôi nghe thấy tiếng bác sĩ gọi tên mình.

Tôi khẽ quay đầu lại, thấy Lục Hoài Xuyên đang cau mày nói gì đó với bác sĩ.

Khi tôi gần đến cửa, anh mới đuổi theo, nhưng chỉ chạy được nửa đường thì Thẩm Sơ An gọi lớn: “Chú Lục, mẹ cháu ngất xỉu rồi!”

Lục Hoài Xuyên khựng lại, rồi lập tức quay lại chỗ Thẩm U Ninh.

Ra khỏi bệnh viện, tôi tìm một phòng khám gần đó để truyền nước.

Bác sĩ nói rằng tình trạng dị ứng của tôi khá nghiêm trọng.

Lần cuối cùng tôi bị dị ứng táo là trong buổi dạ tiệc của sinh viên năm nhất.

Khi đó, Lục Hoài Xuyên còn nói rằng đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái dị ứng vì ăn táo.

Phải, đó cũng là lần đầu tiên tôi biết mình dị ứng với táo.

“Em có ổn không?” – bác sĩ đang truyền nước cho tôi lo lắng hỏi. Thấy môi tôi khô nứt, anh mang cho tôi một cốc nước ấm và nhẹ nhàng nói: “Cô gái à, yêu ai thì trước tiên phải biết yêu chính mình.”

Tôi cảm ơn, cầm lấy cốc nước, uống xong thì cơ thể cũng thoải mái hơn.

Tôi lấy điện thoại ra, thấy Lục Hoài Xuyên gọi cho tôi cả chục cuộc và có một tin nhắn:

“Nhiễm Nhiễm, anh xin lỗi, em về nhà trước đi. Thẩm U Ninh ngất xỉu, anh đợi cô ấy tỉnh rồi sẽ về.”

Tôi thoát khỏi tin nhắn, lập tức gọi cho luật sư để bắt đầu soạn thảo đơn ly hôn.

Thực ra, ý định ly hôn đã nhen nhóm từ ba năm trước, khi tôi và Lục Hoài Xuyên mới kết hôn được hai tháng.

Chúng tôi chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật, nhưng trước khi khởi hành, Thẩm U Ninh gọi điện khóc lóc nói rằng con trai cô ấy bị sốt cao.

Nghe xong, Lục Hoài Xuyên lập tức chạy đến. Anh bảo tôi rằng để kỳ nghỉ sau đi tuần trăng mật cũng được.

Khi đó, Thẩm U Ninh vừa ly hôn chồng, con trai mới một tháng tuổi đã phải một mình chăm sóc.

Lục Hoài Xuyên đến bên họ suốt 5 ngày, anh còn đặt tên cho con trai Thẩm U Ninh là Thẩm Sơ An, rồi giúp họ làm giấy khai sinh, thậm chí còn cẩn thận chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho việc nuôi dạy đứa trẻ. Người ngoài không biết, chắc còn nghĩ Thẩm Sơ An là con của Lục Hoài Xuyên và Thẩm U Ninh.

Khi Lục Hoài Xuyên trở về, tôi đã cãi nhau với anh kịch liệt.

Anh nói rằng Thẩm U Ninh sau ly hôn bị trầm cảm, anh là người yêu đầu của cô ấy, không thể không giúp.

Tôi giận đến mức không chịu nổi, thẳng thừng đề nghị ly hôn.

Khi kết hôn, tôi thực sự nghĩ rằng mình sẽ rất hạnh phúc, nhưng cuộc sống lại trêu đùa tôi.

Đầu tiên, cho tôi một giấc mơ đẹp, rồi sau đó lại đập nát nó một cách tàn nhẫn.

Ba mẹ của Lục Hoài Xuyên đến tìm tôi, khuyên tôi phải học cách rộng lượng hơn.

Họ nói rằng Lục Hoài Xuyên đã chọn kết hôn với tôi, thì trái tim anh chắc chắn dành cho tôi.

Anh trai của anh ấy cũng gọi điện khuyên nhủ: “Em dâu, em phải hiểu cho Hoài Xuyên, Thẩm U Ninh là mối tình đầu của nó, bây giờ cô ấy một mình nuôi con rất vất vả. Hoài Xuyên giúp đỡ chỉ vì tình nghĩa bạn bè, giữa họ không còn tình yêu nữa.”

Lục Hoài Xuyên chắc chắn rằng tôi yêu anh ấy và không thể rời xa anh, vì thế anh không hề đến dỗ dành tôi.

Cuối cùng, vẫn là tôi tự tìm lý do để tha thứ cho anh.

Nhưng lần này, tôi thực sự mệt rồi.

Sau khi truyền nước xong, tôi vội về nhà thu dọn hành lý.

Đến 11 giờ, Lục Hoài Xuyên về nhà, thấy vali đặt cạnh cửa, anh hốt hoảng, lúng túng nói: “Nhiễm Nhiễm, anh xin lỗi.

U Ninh nói chiều nay khi đang nấu ăn, Sơ An muốn ăn táo. Khi cắt táo, cô ấy vô tình để nửa miếng táo rơi vào nồi canh sườn ngô.

Em bị dị ứng thế nào rồi? Lúc nãy anh gọi mãi mà không liên lạc được, nhưng U Ninh không thể rời đi được.”

Tôi bình tĩnh nhìn Lục Hoài Xuyên, lòng đầy uất nghẹn.

Tôi thực sự muốn hét lên: “Chúng ta còn chưa ly hôn, tại sao anh có thể dẫn người phụ nữ khác về nhà nấu ăn? Thẩm U Ninh muốn học nấu ăn, sao nhất định phải tìm anh chứ? Nhưng khi lời đến miệng, tôi lại đổi giọng.”

“Lục Hoài Xuyên, anh có biết không? Tôi đã nghĩ rằng nồi canh sườn ngô đó là do anh nấu, vì vậy tôi đã uống hết cả bát.

Tôi ngửi thấy một chút mùi táo, nhưng cứ nghĩ rằng đó là do mình ngửi nhầm, vì tôi tin anh sẽ không cố ý hại tôi.”

Nghe đến đây, gương mặt Lục Hoài Xuyên đầy vẻ áy náy.

Hai năm trước, khi tôi vô tình ăn phải món tráng miệng có táo và bị dị ứng, chính anh là người đưa tôi đến bệnh viện.

Anh đã từng thấy tình trạng dị ứng của tôi, nên chắc chắn cũng đoán được lần này còn nghiêm trọng hơn.

“Nhiễm Nhiễm, là lỗi của anh. Anh không nên đưa Thẩm U Ninh về nhà học nấu ăn. Em có thể tha thứ cho anh không?”

Lục Hoài Xuyên nhìn tôi chăm chú.

Tôi từ từ lấy tờ đơn ly hôn trên bàn, đưa cho anh: “Lục Hoài Xuyên, tôi đã ký rồi, thứ không thuộc về tôi, tôi sẽ không đòi. Còn thứ là của tôi, tôi cũng sẽ không giữ lại cho anh, anh xem khi nào có thời gian thì chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”

Cả người Lục Hoài Xuyên khẽ run lên, anh giật lấy tờ đơn ly hôn và xé nát.

Giọng anh trầm xuống, đầy khẩn cầu: “Nhiễm Nhiễm, đừng ly hôn mà.

Scroll Up