“Anh nghĩ cảnh sát là đồ ngốc sao? Tôi và Lưu Mộng đâu giống nhau, kiểm tra một cái là biết ngay!”
Hứa Dịch mở hộp:
“Để tôi cho cô chết mà tâm phục khẩu phục. Miêu Cương có một loại cổ trùng, có thể thay đổi dung mạo và huyết thống tạm thời. Sau khi cô chết, dù khám nghiệm tử thi, cô vẫn sẽ là Lưu Mộng.”
Nói rồi, hắn kéo tay tôi ra, đặt con cổ trùng trong hộp lên da tôi.
Nhưng chưa kịp bò vào, con cổ trùng chạm máu tôi liền chết ngay tức khắc.
Hứa Dịch hoảng loạn:
“Sao có thể?! Cổ trùng của tôi! Cô làm gì rồi, Tô Diểu?!”
Tôi khẽ chạm vào mặt dây chuyền đeo trên cổ:
“Vào đi!”
Ngay lập tức, một đội đặc nhiệm ập vào nhà kho, bao vây mọi lối ra.
Hứa Dịch và Lưu Mộng bị khống chế tại chỗ.
Tôi được cởi trói.
Cảnh sát nghiêm giọng:
“Hứa Dịch, anh đã sử dụng cấm cổ Miêu Cương để hại người. Bằng chứng đã rõ ràng. Anh không thể thoát tội.”
Hứa Dịch trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng:
“Tô Diểu, là cô gài bẫy tôi!”
Tôi mỉm cười:
“Nếu anh không hại tôi trước, thì tôi cần gì phải gài anh?”
Cuối cùng, Hứa Dịch bị kết án 15 năm tù, Lưu Mộng bị tăng án thêm 5 năm vì tội vượt ngục, nâng tổng hình phạt lên 12 năm.
Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi nghe có người gọi mình từ phía sau.
Là nữ cảnh sát Thánh nữ Miêu Cương.
Cô ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi:
“Tô Diểu… cô không phải người bình thường, đúng không?”
Tôi bật cười:
“Chị cảnh sát, em là người bình thường nhất đấy ạ.”
Cô ấy cũng cười theo:
“Có thể… nhưng tôi tin trong người cô, nhất định có điều gì đó khác biệt.”
Lần này, tôi không phủ nhận.
Bởi vì — trọng sinh vốn đâu phải chuyện bình thường.
Cô ấy không hỏi thêm, chỉ mỉm cười:
“Tô Diểu, hãy sống một cuộc đời mới thật tốt nhé.”
Tôi mỉm cười rạng rỡ, đáp lại rõ ràng:
“Vâng!”
【Toàn văn hoàn】