Dưới đáy cốc là một chiếc thẻ ngân hàng.
Và một mảnh giấy trắng.
Trên đó viết:
“A Doanh,đây là toàn bộ tiền anh còn lại. Hy vọng nó có thể thay anh bảo vệ em cả đời bình yên.”
Tôi cầm tờ giấy lên, khóe môi khẽ cong.
Thì ra… anh vẫn nhớ lời hứa năm ấy.
Chỉ đáng tiếc——
Đây lại là lời hứa duy nhất anh giữ trọn trong cuộc đời này.
09
Sau đó, tôi dùng số tiền ấy để sửa sang lại homestay một lượt.
Phần còn lại được tôi cất kỹ, dành để dưỡng già cho dì Tống, và làm chi phí nuôi con sau khi sinh.
Ngày ấy, tôi không bước ra khỏi quầy lễ tân.
Tần Diệu không hề biết, tôi và đứa con của anh vẫn còn sống trên cõi đời này.
Nhưng từ giây phút ấy trở đi, anh không còn là cha của đứa trẻ nữa.
Đứa con trong bụng tôi —— mãi mãi chỉ thuộc về riêng tôi mà thôi.
Vài năm sau, con trai tôi lớn lên khỏe mạnh dưới sự chăm sóc của tôi và dì Tống.
Tôi đặt tên con là Thẩm Như Chu.
Mong con như một chiếc thuyền nhỏ, có thể ổn định vượt qua con sông dài mang tên cuộc đời.
Tôi từng hy vọng nó sẽ là một cậu bé dịu dàng, ngoan ngoãn như ngọc.
Không ngờ lại sinh ra một “tiểu yêu tinh” phá phách, không phút nào chịu ngồi yên.
Thẩm Như Chu lanh lợi, tinh nghịch, chẳng mấy khi ở yên trong nhà, suốt ngày đòi chạy ra ngoài chơi.
Năm ấy con vừa tròn 6 tuổi, đúng dịp phim hoạt hình “Na Tra” nổi tiếng khắp nơi.
Tôi mua hẳn cho con một bộ cosplay Na Tra đầy đủ, thỉnh thoảng cho con mặc, xem như “linh vật” của homestay.
Không ngờ khách trọ lại rất thích.
Ai cũng muốn xin chụp ảnh chung với con.
Thậm chí còn lén dúi cho con không ít tiền lẻ.
Khiến “tiểu yêu” càng thêm đắc ý.
Con trai tôi suốt ngày chạy vòng vòng, miệng hô: “Mệnh ta do ta, không do trời!”
Học theo y chang dáng điệu của Na Tra trong phim, hai tay chống nạnh, chân giẫm “phong hỏa luân” tưởng tượng.
Ngày hôm ấy, tôi vẫn tiếp khách như mọi khi.
Lúc đang lau bàn, cửa chính homestay bị đẩy nhẹ.
Một người đàn ông mặc vest, đội mũ rộng vành bước vào.
Chưa đợi tôi mở miệng, ông ta đã chủ động đưa tay, nụ cười đầy thiện ý:
“Xin chào, tôi thấy ảnh của bé nhà chị trên mạng.”
Ông ta nhìn tôi đầy hào hứng, giọng nói dồn dập.
“Đứa bé đó trông giống Na Tra đến ngỡ ngàng. Chúng tôi đang chuẩn bị tuyển diễn viên nhí cho bản phim người thật đóng. Không biết chị có hứng thú cho cháu thử vai không?”
Lời vừa dứt, tôi gật đầu không chút do dự.
“Được chứ, tôi còn đang đau đầu vì nó nghịch quá đây này.”
Không ai ngờ——
Cơ hội nhỏ ấy, lại chính là bước khởi đầu cho hành trình làm diễn viên của con trai tôi.
……
Hai mươi năm sau.
Thẩm Như Chu đứng trên sóng truyền hình trực tiếp, tay cầm chiếc cúp vàng danh giá.
Trong lễ trao giải nơi ánh đèn lấp lánh, cậu là ngôi sao tỏa sáng nhất.
Cậu trầm giọng nói:
“Cảm ơn mẹ tôi——người năm xưa đã không từ bỏ tôi.”
Dáng người cao lớn, ánh mắt kiên định.
“Chính mẹ đã dùng đôi tay gầy yếu ấy, nâng đỡ tôi đến tận ngày hôm nay.”
Giọng cậu khựng lại, ánh mắt lấp lánh tia ấm.
“Hôm nay, tôi đã thực hiện được ước mơ.”
“Tôi muốn dùng phần đời còn lại để ở bên mẹ, cùng bà đi khắp thế gian ngắm nhìn tất cả những điều tươi đẹp.”
Một nam diễn viên hạng A, sự nghiệp rực rỡ như mặt trời ban trưa, đột ngột tuyên bố rút khỏi làng giải trí.
Trên mạng xã hội lập tức nổ ra làn sóng tranh luận dữ dội.
……
Mùa hè sau cơn náo động ấy.
Trong homestay nhỏ nằm ven biển, ngay khi bạn vừa bước vào cửa——
Bạn sẽ thấy chiếc cúp vàng của Ảnh đế được trưng ngay ở sảnh.
Chói lóa giữa không gian giản dị, mộc mạc.
Nhưng lại hài hòa một cách kỳ lạ.
【Toàn văn hoàn】