Gương mặt cậu bé chợt đăm chiêu, cậu bé mím môi, thu lại vẻ dễ thương mềm mại trước mặt người khác, ánh mắt trong veo và chín chắn, cậu mở miệng: “Mẹ ơi, nếu con nói, con không muốn mẹ gặp lại bố ruột của con thì sao?”

Tôi bật cười, nhéo nhẹ má cậu: “Huyền Nhi, con không giống những đứa trẻ khác, chúng sẽ rất muốn bố mẹ ở bên nhau, dù không ở bên cũng sẽ cố gắng hòa giải, sao con lại khác biệt thế?”

Huyền Nhi nhẹ nhàng nói: “Nếu bố là người đáng để dựa vào, con sẽ không phản đối, việc có chinh phục được trái tim mẹ hay không là tùy thuộc vào bản lĩnh của bố, con sẽ không can thiệp. Con mong mẹ không vì con mà phải từ bỏ cuộc sống mà mẹ hằng mong ước.”

“Huyền Nhi chỉ muốn trở thành áo giáp của mẹ, chứ không phải là điểm yếu.”

“Mẹ, mẹ trước tiên cứ là chính mình, sau đó mới là vợ và mẹ.”

Gương mặt Huyền Nhi nghiêm túc.

Tôi: “???”

Trời ạ, con trai, nhận thức của con có phải quá vượt trội rồi không?

Đây thực sự là lời của một đứa trẻ năm tuổi sao?

Tôi nhạy bén nhận ra, con trai dường như không thích bố ruột của mình, thậm chí còn có chút ghét bỏ.

Đối với tôi thì cậu bé gọi một tiếng “mẹ”, còn đối với người đàn ông kia thì gọi xa lạ là “bố ruột”.

Ánh mắt Diệp Huyền hiện lên một tầng sương mờ, như nhẹ nhõm mà cũng như buồn bã.

“Hơn nữa, bố ruột con, từ trước đến giờ, không phải là người tốt của mẹ.”

Tôi còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói này, cổ tay bỗng nhiên mát lạnh.

Cậu bé cẩn thận bôi thuốc mỡ lên vết đỏ do Hạ Ngạn để lại trên cổ tay tôi.

Vừa bôi vừa thổi: “Đau đau bay đi~”

Trời ơi! Sao tôi lại có một đứa con trai đáng yêu và chu đáo như vậy chứ?

5

Diệp Huyền ở lại nhà tôi.

Cậu bé ôm gối, rụt rè hỏi: “Mẹ ơi, con có thể ngủ cùng mẹ không?”

“Tôi không đồng ý!” Hạ Ngạn quát lớn, anh ta giận dữ nhìn Diệp Huyền, mắt đầy tia máu, như một con thú hoang bị xâm phạm lãnh thổ.

Tôi cười nhạt: “Tôi quan tâm anh đồng ý hay không à.”

Đã có lúc tôi cũng tức giận quát mắng anh ta như vậy, không cho anh ta qua đêm với những người phụ nữ khác, nhưng vô ích, anh ta vẫn làm theo ý mình.

Đừng nói chỉ là ngủ với con trai, dù tôi có mang một người mẫu nam về qua đêm, anh ta có thể làm gì chứ?

Viên đạn mà anh ta bắn ra vài năm trước, giờ trúng vào giữa trán anh ta.

Diệp Huyền dường như bị dọa sợ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt to tròn tụ lại nơi khóe mắt: “Chú ơi, con lâu rồi chưa gặp mẹ, con chỉ muốn ở bên mẹ thôi, vậy cũng không được sao?”

Giọng cậu bé nghẹn ngào, giọng non nớt mềm mại pha lẫn tiếng khóc, gương mặt trắng trẻo tinh tế giống tôi đến tám phần.

“Là con vượt quá giới hạn rồi, mẹ ơi, con sẽ…”

Khuôn mặt tôi thuộc kiểu sắc sảo nổi bật, dù có cúi đầu cũng mang vẻ kiêu ngạo.

Nhìn thấy gương mặt giống mình với vẻ đáng thương như vậy, tôi không thể cưỡng lại được.

Tôi lập tức bế cậu bé lên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh thích đi đâu thì đi đi, không ai được phép bắt nạt con trai tôi!”

Nói xong, tôi lườm Hạ Ngạn một cái đầy chán ghét: “Đã nói là của ai người nấy chơi, mà anh quản hơi nhiều rồi đấy? Tôi ngủ với con trai tôi, anh ngủ với người phụ nữ bên ngoài kia, chẳng phải rất công bằng sao?”

“Nhìn anh hung dữ như vậy, còn ra dáng một cậu chủ nhà họ Hạ không? Anh có thể đừng vô lý như thế không?” Giọng tôi tràn đầy sự ghét bỏ.

Hạ Ngạn không ngờ có ngày boomerang lại quật vào mặt mình.

Nói mỗi người tự chơi của mình là anh ta.

Nói không can thiệp cũng là anh ta.

Bây giờ không chịu được tôi ngoại tình và có một đứa con, cũng là anh ta.

Người hai mặt như vậy, thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.

Ngày trước tôi nhìn anh ta mãi không chán, giờ chỉ cần thấy mặt là ghét.

Tôi ôm con trai, không quay đầu lại đi vào phòng.

Vậy nên không thấy được.

Vẻ mặt rơm rớm nước mắt của Diệp Huyền bỗng tan biến, cậu nhìn Hạ Ngạn đầy khiêu khích, đôi môi khẽ động, chậm rãi nhả ra hai chữ:

“Đồ ngốc.”

Mặt Hạ Ngạn tức giận đến xanh lét.

6

Trưa hôm sau, dì giúp việc đã nấu xong bữa.

Hạ Ngạn cẩn thận dìu Lâm Kiều ngồi xuống, gắp thức ăn cho cô ta, ánh mắt đầy dịu dàng.

Như thể cơn giận dữ hôm qua chưa từng xảy ra.

Nếu lúc này tôi ngẩng đầu lên, chắc chắn không thể thiếu một câu, anh ta trước đây cũng từng đối xử với tôi như vậy.

Nhưng, tôi không có thời gian nhìn họ tình tứ.

Vì tôi đang bận cùng con trai nói chuyện.

Diệp Huyền: “Mẹ, con muốn ăn KFC.”

Tôi nghiêm túc nói: “Huyền Nhi, ăn quá nhiều KFC sẽ trở thành một cậu bé mập đấy. Gà rán, nước ngọt, hamburger đều là những món không tốt cho sức khỏe đâu.”

Diệp Huyền nũng nịu, còn dụ dỗ tôi: “Mẹ, chúng ta không ăn nhiều mà. Hãy tưởng tượng sau khi chúng ta đi chơi công viên về, thưởng thức một miếng gà rán giòn rụm, kèm với ly nước chanh đá, và chiếc đùi gà thơm ngon…”

Lòng kiên định của tôi tan chảy, tôi vỗ đùi: “Được, cuối tuần mẹ sẽ dẫn con đi!”

Khụ khụ, đừng trách tôi không kiên định, tôi cũng thèm KFC lắm mà.

Diệp Huyền hôn lên má tôi, nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt: “Mẹ tuyệt nhất, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới!”

(truyện đăng tại page Tiểu Linh Nhi, đứa nào reup là chó)

Hạ Ngạn thấy tôi không để mắt đến mình chút nào, trong lòng tức giận, những động tác dịu dàng ban đầu cũng trở nên cẩu thả.

“A Ngạn, em không thích ăn cần tây.” Cô ta nhìn anh ta, nói nhỏ.

Nhưng Hạ Ngạn không để ý đến cô ta.

Ánh mắt anh ta hoàn toàn dồn vào tôi và Diệp Huyền đang nói chuyện.

Đôi mắt anh ta tối sầm như vực sâu, gân xanh nổi lên, như muốn bẻ gãy đôi đũa.

Tôi chú ý thấy điều này, lòng cười lạnh.

Đàn ông à, thật đê tiện.

Khi tôi trao cho anh ta tình yêu nồng nhiệt, anh ta lại vứt bỏ như rác rưởi.

Khi tôi không quan tâm đến anh ta, anh ta lại liên tục thử lòng tôi, thậm chí như một con chó săn dính lấy tôi.

Một người phụ nữ thực sự tuyệt vọng, anh nghĩ cô ấy còn có thể quay lại sao?