18

Không lâu sau, “Thanh Điểu” được biểu diễn trở lại.

Trước buổi diễn chính thức, không ai kỳ vọng gì vào vở múa này.

Bình luận được nhiều lượt thích nhất là:

“Loại vở mà Lâm Thư Kiều còn không kham nổi, trong nước còn vũ công nào cứu vớt được không?”

Trần Tư Đình trả lời: “Cô ấy làm được.”

Câu nói này lập tức trở thành chủ đề nóng, và tôi bị fan của Lâm Thư Kiều lôi ra mỉa mai không thương tiếc.

Trong buổi diễn chính thức, cả khán phòng im phăng phắc.

Khi tôi biểu diễn phần múa đơn, dường như thế giới xung quanh im lặng hoàn toàn. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình.

Sau này tôi mới biết, một nửa khán giả trong buổi diễn hôm đó đều là fan của Lâm Thư Kiều.

Họ đến chỉ để xem tôi thất bại.

Nhưng điều đó không ngăn được tràng pháo tay vang lên như sấm dậy sau khi màn biểu diễn kết thúc.

Tiếng hò reo, tiếng vỗ tay, những lời khen ngợi về phần biểu diễn gây ấn tượng mạnh… vang lên không ngừng.

Theo yêu cầu của khán giả, chúng tôi đã biểu diễn lại màn chào cuối một lần nữa.

Năm đó, “Thanh Điểu” trở thành vở múa bán chạy nhất.

Nhiều người vốn không quan tâm đến múa sau khi xem hình ảnh và đánh giá từ những khán giả khác đã kéo nhau đến nhà hát để trải nghiệm.

Các buổi lưu diễn của chúng tôi không ngừng tăng lên, mở rộng đến hơn mười thành phố trên cả nước.

Trong số rất nhiều khán giả, có những người khiến tôi ấn tượng sâu sắc.

Đầu tiên là ba mẹ tôi.

Họ đến mà không báo trước, ngồi ở hàng ghế đầu, khuôn mặt nghiêm nghị theo dõi suốt buổi diễn.

Sau buổi biểu diễn, tôi đến gặp ba mẹ.

“Co khỏe lại rồi, thì đến lượt em gái bị thương,” mẹ tôi buồn bã nói, “Có phải hai đứa con, luôn sẽ có một đứa phải chịu đau đớn?”

Ba tôi thì nói: “Cũng là may trong rủi, cuối cùng nó cũng chịu tĩnh tâm lại, đồng ý cưới Hoắc Lâm rồi.”

Có lẽ sau buổi diễn, tôi đã nổi tiếng đôi chút, trong mắt họ, tôi lại trở nên “có ích.”

Ba mẹ bắt đầu đối xử với tôi một cách khách sáo hơn, trước khi về còn để lại cho tôi chìa khóa nhà.

Tôi chưa bao giờ quay lại đó.

19

Người thứ hai là Hoắc Lâm và Hoắc Tử Thần.

Anh ta đặc biệt dẫn con trai đến hậu trường tìm tôi, khi đó tôi vẫn chưa thay trang phục hay tẩy trang.

Khi nhìn thấy tôi, trong mắt họ hiện lên sự ngạc nhiên sâu sắc.

Khuôn mặt Hoắc Tử Thần đỏ ửng, đôi mắt sáng long lanh: “Cô tiên xinh đẹp, mẹ thật sự là mẹ của con sao?”

“Sắp tới con sẽ có một người mẹ mới rồi.” Tôi quay sang Hoắc Lâm, nói: “Chúc mừng, cuối cùng các người cũng sắp kết hôn.”

Hoắc Lâm nhẹ giọng đáp: “Lâm Mãn, chỉ cần em muốn… anh có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào.”

Tôi ngạc nhiên: “Hoắc Lâm, lúc này đừng đùa nữa.”

Nhưng Hoắc Lâm lại cúi xuống, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương: “Lâm Mãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

Tôi nói: “Hoắc tổng, anh không thấy mình thật mâu thuẫn sao?”

Hoắc Lâm lắc đầu: “Không, thực ra anh đã thích em từ rất lâu rồi. Anh còn nhờ Lâm Thư Kiều đưa thư tình cho em, nhưng cô ấy nói anh không phải mẫu người em thích, và em rất ghét anh. Vì vậy, anh chỉ có thể giữ khoảng cách với em.”

Tôi ra hiệu cho trợ lý bế Hoắc Tử Thần ra ngoài.

“Hoắc Lâm, tôi không tin một từ nào trong những gì anh vừa nói.”

“Yêu một người không phải là như vậy. Anh không cần phải đóng vai người si tình với tôi.”

Hoắc Lâm im lặng rất lâu, cuối cùng anh thở dài và thú nhận:

“Sau khi bị em từ chối, anh đã định cố gắng để em chú ý. Nhưng… Thư Kiều luôn ở bên anh.”

“Cô ấy xinh đẹp, hiểu anh, nên… anh đã chuyển sang thích cô ấy.”

“Tốt mà đúng không?” Tôi hỏi lại, “Giờ anh đạt được mong muốn rồi, sao còn tìm tôi?”

Hoắc Lâm cười khổ: “Nếu anh không phát hiện ra quyển nhật ký này, có lẽ anh đã buông bỏ.”

Anh ta lấy từ túi áo ra một cuốn sổ nhỏ màu hồng.

“Xin lỗi, anh tìm thấy nó ở nhà em.”

“Lâm Mãn… Thì ra lúc đó, em cũng thích anh đúng không?”

Tôi im lặng.

Khi quyết định cưới Hoắc Lâm quả thật không chỉ vì giúp gia đình có được khoản cứu trợ.

Năm đó khi tôi ngã từ sân khấu trường học xuống, mọi người đều hoảng sợ.

Chỉ có Hoắc Lâm lập tức lao tới, ngăn cản những người khác đụng vào vết thương của tôi và gọi cấp cứu.

Khi anh ta bế tôi lên cáng, tôi nhìn thấy chiếc cổ của anh ta dưới ánh sáng.

Đó là khoảnh khắc an toàn duy nhất trong ký ức đẫm máu ấy.

Tôi đã viết điều đó vào nhật ký, và không ngờ đến một ngày nó lại bị lôi ra ánh sáng.

Thật là đáng xấu hổ.

Hoắc Lâm vẫn nhìn tôi: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh luôn nghĩ rằng em ghét anh, chỉ vì tiền mà cưới anh, nên anh mới đối xử với em như vậy. Tất cả đều là lỗi của anh.”

“Nếu lúc đó anh không tin lời Lâm Thư Kiều, nếu chúng ta ở bên nhau từ đầu, nếu anh không có định kiến với em, liệu chúng ta có bỏ lỡ nhau không?”

“Hoắc Lâm,” tôi ngắt lời anh, “Những giả thuyết đó chẳng có ý nghĩa gì.”

“Người thích anh là Lâm Mãn của năm mười sáu tuổi, còn người đang đứng trước mặt anh bây giờ là Lâm Mãn của hai mươi sáu tuổi.”

“Điều quan trọng không phải là ai đã sai, mà là thời gian đã trôi qua.”

“Bây giờ tôi không còn thích anh nữa, cũng không còn bất kỳ cảm xúc nào với anh, anh hiểu không?”

“Đừng dai dẳng nữa, đó không phải là phong cách của anh. Đừng để tôi và cả Tử Thần khinh thường anh, được chứ?”

Mặt Hoắc Lâm tái nhợt.

Anh ta khẽ nói một câu xin lỗi, rồi đứng thẳng dậy, loạng choạng bước ra ngoài.

Nghe nói, cuối cùng Hoắc Lâm và Lâm Thư Kiều cũng không kết hôn.

Lâm Thư Kiều quay về nhà ba mẹ, nhưng do bị thương ở chân, cô ấy thường xuyên cáu gắt và ba mẹ cũng khổ sở vì cô.

Hoắc Lâm vẫn thỉnh thoảng dẫn Hoắc Tử Thần đến rạp xem tôi biểu diễn.

Tôi đã dặn các nhân viên, đừng để họ vào hậu trường nữa.

20

Người để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi, thật ra lại là một người xa lạ.

Sau buổi diễn, khi tất cả khán giả đã ra về, chỉ còn một người đàn ông ôm bó hoa tiến lại gần, ngại ngùng hỏi tôi:

“Chị Lâm Mãn, chị còn nhớ Tần Tiếu không?”

Tôi gật đầu.

Cậu thở phào, nói rằng cậu ấy là em trai của Tần Tiếu, và cậu ấy đến để tặng hoa thay chị mình.

Khuôn mặt luôn cười tươi của Tiếu Tiếu lại hiện lên trong tâm trí tôi, tôi vui vẻ vô cùng.

“Sao Tiếu Tiếu không tự đến? Tôi sẽ để dành cho cậu ấy chỗ ngồi đẹp nhất.”

Cậu ấy lắc đầu, nói: “Xin lỗi chị, Tiếu Tiếu vốn định tự mình đến, nhưng cuối cùng không thể.”

Nửa tháng trước, Tần Tiếu đã qua đời ở nước ngoài sau khi ca phẫu thuật thất bại.

Điều ước cuối cùng của cậu ấy là được nhìn thấy tôi trên sân khấu một lần nữa.

Trên bó hoa hồng trắng có gắn một tấm thiệp, với nét chữ xiêu vẹo của Tần Tiếu:

“Lâm Mãn, cuối cùng mình vẫn không thể chiến thắng bản thân mình.

Nhưng mình tin, cậu sẽ tiếp tục bước đi thay cả phần của mình.

Kiếp sau, chúng ta gặp nhau sớm hơn một chút, nhé?

— Người bạn mãi mãi của cậu: Tần Tiếu ^_^”

Ánh mắt tôi dừng lại thật lâu ở dòng cuối với gương mặt cười.

Chữ dần trở nên mờ đi, tôi không thể nhìn rõ được gì nữa.

21

Rất lâu sau đó.

Chuyến lưu diễn toàn quốc kết thúc.

Tôi nói với Trần Tư Đình rằng tôi đã gửi hồ sơ cho một biên đạo múa mà tôi yêu thích ở nước ngoài.

Hồ sơ đã được chấp nhận, cô ấy đồng ý để tôi gia nhập đoàn múa, nhưng tôi phải bắt đầu từ vị trí của một người mới.

Trần Tư Đình không hiểu.

“Chẳng phải cuộc sống của em ở trong nước đang rất tốt sao?”

“Bắt đầu lại từ đầu, nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng cái giá phải trả thì rất nhiều và mệt mỏi lắm.”

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ấy.

Mắt Trần Tư Đình dần đỏ lên: “Em có phải đang trốn anh không? Tình cảm của anh có gây phiền toái cho em không?”

Tôi lắc đầu: “Tư Đình, anh biết không, em chưa bao giờ nghĩ rằng việc yêu một người là điều đáng xấu hổ.”

“Khi em bước vào cuộc hôn nhân đầu tiên, em cũng giống như nhiều người khác, nghĩ rằng tình yêu là thứ quan trọng nhất trên thế giới này.”

“Nhưng bây giờ, em đã ly hôn, em cũng đã có một đứa con.”

“Em vẫn tin rằng, tình yêu rất quan trọng, nó kết nối em với mọi người xung quanh.”

“Nhưng chính vì những việc lớn đó đã hoàn thành, em nhận ra rằng bản thân mình vẫn chưa thấy đủ.”

“Vượt ra ngoài tình yêu và hôn nhân, em còn nhiều điều khác phải làm. Tình yêu rất quan trọng, nhưng nó không thể ngăn em tiến về phía trước nữa.”

“Em chỉ muốn đi trên con đường mà em khao khát nhất.”

Trần Tư Đình hỏi: “Em sẽ đi bao lâu?”

“Ít nhất là ba năm.”

Trần Tư Đình im lặng rất lâu: “Ông nội của anh đang ốm, những năm này, anh không thể cùng em ra nước ngoài.”

“Em tự đi được rồi.”

“Nhớ chăm sóc bản thân.”

“Được.”

Trần Tư Đình tiếp tục: “Anh sẽ không đợi em.”

Tôi cười: “Không cần đợi.”

Cả hai chúng tôi đều im lặng.

Nước mắt bắt đầu rơi khỏi mắt Trần Tư Đình, anh không thể mở mắt thêm được nữa.

Anh nhắm mắt lại, cúi xuống và ôm chặt lấy tôi: “Em còn nhớ anh từng nói gì không?”

“Gì cơ?”

“Em có một trăm lần cơ hội để từ chối anh.”

Trần Tư Đình đứng dậy, lau đi nước mắt, rồi nở nụ cười quen thuộc.

“Đi đi, Lâm Mãn.”

“Nếu đó là điều em muốn, thì hãy tiếp tục bước đi, đừng quay đầu lại.”

“Vì điều anh yêu thích ở em, chính là con người như vậy.”

• Hết –