4

Sau khi phát hiện bản thân có thai, tôi đã nhắn tin cho Hạo Thần.

Là tờ phiếu siêu âm của khoa sản.

Anh ta bận rất lâu mới trả lời: 【Chúc mừng.】

Lại năm tiếng sau, anh ta cuối cùng mới ý thức được chuyện gì.

【“Ngân hàng Bưu điện” số đuôi tài khoản 730 của bạn vừa được nạp 5.000.000,00 đồng, số dư 6.000.123,00 đồng.】

【Vất vả cho em rồi.】

Nửa năm sau, con trai của bọn tôi, Hạo Tử Trầm, chào đời.

Anh ta đối xử với Hạo Tử Trầm rất tốt, lập hẳn một quỹ tín thác bao gồm chi phí giáo dục, y tế và sinh hoạt cho con suốt đời.

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Nhiều người biết Hạo Thần đã kết hôn, nhưng không ai biết vợ anh ta là người như thế nào.

Bọn tôi ngoài nghĩa vụ mỗi tối, cơ bản là không gặp nhau. Ngoài việc thảo luận về Hạo Tử Trầm, cũng không nói chuyện phiếm.

Năm năm qua, chúng tôi chưa từng cãi nhau vì bất kỳ chuyện gì, thậm chí có thể coi là tôn trọng nhau như khách.

Chỉ là, chúng tôi vẫn không thân thiết.

Ba giờ chiều, tôi đón Hạo Tử Trầm từ trường mẫu giáo về nhà. Vừa đẩy cửa vào, Lâm Thư Kiều đang ngả người trên ghế sofa trong phòng khách, ôm chú chó nhỏ của nhà tôi, vẫy tay chào:

“Về rồi à?”

Hạo Tử Trầm, luôn mang gương mặt nhỏ nghiêm nghị, bỗng hét lên vui sướng: “Dì nhỏ!”

Thằng bé là fan của Lâm Thư Kiều, từ sau khi xem video Lâm Thư Kiều múa, nó luôn nhớ mãi không quên.

Lâm Thư Kiều xoa đầu thằng bé, cười tươi nhìn về phía mình:

“Chị à, con trai chị dường như cũng thích em hơn.”

Hạo Tử Trầm, vốn điềm tĩnh chín chắn, giờ mắt sáng long lanh nhìn cô ta: “Dì nhỏ, sau này dì ở luôn nhà con, đừng đi nữa được không?”

Tôi xách đồ ăn mua trên đường vào bếp, dù cách khá xa, vẫn nghe rõ tiếng cười “khúc khích” của Lâm Thư Kiều.

“Dì ở nhà con, thế mẹ con ở đâu?”

“Mẹ có thể đi mà,” Hạo Tử Trầm nói, “Dù sao mẹ ở đây cũng chẳng có ích gì.”

Tiếng nước từ vòi chảy ào ào.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Hạo Thần đứng ở cửa, trông có vẻ mệt mỏi: “Anh có thể vào không?”

“Được, có chuyện gì vậy?”

Anh ta chỉ tay về phía nồi trên bếp: “Canh thơm quá, anh uống được không?”

“Được chứ.” Tôi gật đầu, vốn dĩ tôi nấu cho Hạo Thần.

Tôi múc một bát đưa cho anh.

Hạo Thần đón lấy: “Vất vả cho em rồi, cảm ơn em.”

Bước ra khỏi bếp, tôi thấy Lâm Thư Kiều đột nhiên cười với tôi.

Cô ta nói: “Chị à, canh chị nấu vẫn ngon như trước.”

Tôi sững sờ, nhìn thấy bát canh vừa rồi đã nằm trong tay Lâm Thư Kiều.

Cô ta vừa uống vừa thoải mái thở dài: “Thật ngưỡng mộ chị biết nấu ăn, không như em, chưa từng bước vào bếp.”

Hạo Tử Trầm nói: “Dì nhỏ nhảy múa giỏi như vậy, không biết nấu ăn cũng không sao, để mẹ con nấu cho dì ăn là được.”

Từ trước đến nay, Hạo Tử Trầm luôn được Hạo gia chiều chuộng.

Tôi là người duy nhất đặt ra yêu cầu cho Hạo Tử Trầm, không cho phép thằng bé vô tư dựa vào gia thế để bắt nạt người khác.

Kết quả là, Hạo Tử Trầm luôn không thích tôi.

Nó giống cha nó, chỉ để mắt đến những thứ hoặc người nó thích.

Lâm Thư Kiều không nói sai.

Không chỉ chồng tôi, con trai tôi, thậm chí cả chú chó nhỏ của tôi, đều thích cô ta hơn.

Ý định ly hôn, chính là được quyết định vào khoảnh khắc này.

5

Tôi đề nghị ly hôn với Hạo Thần, là vào buổi tối một tuần sau.

Bọn tôi vừa mới kết thúc.

Anh ta đột nhiên nói, lát nữa có việc phải ra ngoài một chuyến. Tôi ngắt lời anh ta, nói rằng mình cũng có chuyện muốn nói.

Đúng như dự đoán, sau khi nói xong anh ta cũng không có phản ứng gì. Chỉ sững người một lúc, rồi chống người dậy khỏi mình, gương mặt không chút cảm xúc.

“Được, anh biết rồi.”

Giống như nhận được thông báo nào đó từ thư ký.

Tôi nói: “Con em cũng không cần, sau này làm phiền anh chăm sóc nó.”

“Không sao.”

Tôi kiên quyết: “Mấy năm qua anh đã vất vả rồi, cảm ơn anh.”

Rõ ràng là không có tình cảm gì, còn phải chung sống với tôi mấy năm như vậy, đúng là làm khổ anh ấy rồi.

Hành lý của tôi rất ít, một chiếc vali là chứa hết tất cả mọi thứ.

Giấy thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn phòng khách, tôi đã ký tên. Trước khi rời đi, tôi quay lại đóng cửa cẩn thận.

Hạo Thần trần trụi nửa thân trên đầy vết cào, lặng lẽ đứng trên ban công hút thuốc.

Chuyện ly hôn, tôi chưa nói với ai cả.

Hạo Tử Trầm đang ngủ trong phòng. Xa hơn nữa là Lâm gia, ba mẹ tôi đang chúc mừng sinh nhật Lâm Thư Kiều.

Đợi Hạo Thần hút thuốc xong, anh ta cũng sẽ đi tìm Lâm Thư Kiều.

Mang theo món quà đã chuẩn bị sẵn trong phòng làm việc— Một bộ váy múa đỏ được đặt may riêng.

Lần đầu nhìn thấy nó, tôi cũng rất thích.

Nhưng nó cũng giống như cuộc hôn nhân này, không phải là thứ thuộc về tôi.

Không ai nhớ rằng, thực ra hồi nhỏ tôicũng từng nhận được cúp giải Búp Sen Hồng quốc gia nhóm thanh niên.

Các thầy cô đều nói, tố chất cơ thể của tôi, năm trăm hay thậm chí một nghìn người mới có một. Nhưng từ sau khi vô tình rơi từ trên sân khấu xuống, tôi không thể tiếp tục nhảy múa được nữa.

Từ đó về sau, tôi mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng, khóc ướt đẫm gối, đó là quãng thời gian đau khổ nhất của tôi.

Ba mẹ cũng buồn bã một thời gian, rồi sau đó quay sang đưa Lâm Thư Kiều đến học với cùng một thầy dạy.

“Chị có năng khiếu, em gái có khi còn giỏi hơn.”

Từ lúc đó, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến múa nữa. Đêm nay, cũng như vô số đêm trước đây, là một đêm rất bình thường.

Gió rất nhẹ, trăng rất sáng.

Tôi từ lúc quyết định rời đi, cho đến khi bước lên máy bay, đều không hề ngoái lại.

Sau khi lên máy bay, tiếp viên hàng không xinh đẹp mang đến một chiếc bánh nhỏ.

“Quý cô thân mến, cảm ơn bạn đã lựa chọn chuyến bay của hãng chúng tôi. Toàn thể phi hành đoàn chúc bạn sinh nhật vui vẻ.”

Tôi hơi ngẩn người.

Sau đó mỉm cười với cô ấy, cảm ơn nhé.

6

Nơi tôi chọn đến, là nhà bà ngoại ở vùng quê.

Xuống máy bay còn phải chuyển một chuyến tàu cao tốc, rồi từ tàu cao tốc xuống lại có xe buýt du lịch chuyên dụng.

Mấy năm gần đây, ngôi làng nơi bà ngoại sống đã được chính phủ phát triển thành khu du lịch, hằng ngày đều có tàu xe chuyên chở qua lại.

Trải qua năm, sáu tiếng đồng hồ, xe buýt chạy vòng quanh con đường trên núi.

Nhìn từ cửa sổ kính kiểu cũ, những đám mây trắng như mọc lên từ mặt đất, gió và hơi nóng cùng ùa vào mặt.

Tôi chụp mấy tấm ảnh, vui vẻ đăng lên Weibo.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự thoải mái của tôi.

Là cuộc gọi của Hạo Thần.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tử Trầm bị sốt, em có biết hộp thuốc ở đâu không?”

“Phòng chứa đồ trên tầng hai.”

“Được.”

Im lặng một lúc, Hạo Thần tiếp tục: “Tìm thấy rồi, cảm ơn em.”

“Không có gì.”

Vừa chuẩn bị cúp máy, Hạo Thần lại nói tiếp: “Thay anh gửi lời hỏi thăm bà ngoại nhé. Chơi chán rồi thì về, Tử Trầm cứ gọi em mãi.”

Tôi cầm điện thoại: “Vậy thì anh nói với thằng bé đi, chúng ta đã ly hôn rồi.”

Tiếng bật lửa vang lên “tách” một cái, dường như Hạo Thần đang châm thuốc, giọng anh ta rất bình thản: “Vì Trần Tư Đình à?”

“Trần Tư Đình?” Tôi phải lục lại trong ký ức mới nhớ ra cái tên này, bỗng dưng cảm thấy kỳ quặc, “Liên quan gì đến anh ấy?”

“Anh ấy về nước rồi,” Hạo Thần nói, “hiện giờ hai người đang ở cùng một địa điểm.”

“Hạo Thần ,” tôi xoa xoa thái dương, “hình như bây giờ anh không được tỉnh táo cho lắm. Tôi không hiểu anh đang nói gì, cũng không muốn hiểu.”

“Sau này nếu tìm không thấy đồ, có thể hỏi quản gia. Ốm đau thì đưa con đi khám.”

“Tôi hy vọng sau này mối quan hệ của chúng ta là không làm phiền nhau.”

Hạo Thần im lặng một lúc: “Được, như em muốn.”