“Sao lại không phải lỗi của tôi, em không thể tưởng tượng được nỗi đau đó!” Trên người Hách Hành Chi luôn có vết thương, hóa ra anh tự hành hạ bản thân khi không có ai nhìn thấy!

Tôi không thể tưởng tượng được, bao năm qua, anh đã làm cách nào để trở thành người thân cận nhất của Tô Yên Nghiên.

Mỗi đêm, anh đã vượt qua nó như thế nào!

Thật kỳ lạ, dù bản thân tôi chưa từng buông bỏ nỗi hận trong lòng, nhưng lại mong anh có thể buông bỏ.

Tô Yên Nghiên không chỉ giết hại những người thân yêu nhất của chúng tôi, mà còn giết chết chính chúng tôi.

Từ khi Nhan Viêm mất, Hách Hành Chi cũng đã chết theo cô ấy.

Cũng giống như tôi đã chết cùng anh trai mình.

Phần đời còn lại, chúng tôi không còn là chính mình, mà chỉ là những cái xác sống, tồn tại để trả thù.

“Anh còn nhớ thiên tài trẻ tuổi từng theo đuổi Tô Yên Nghiên rồi nhảy biển tự sát không?” Tôi nhìn Hách Hành Chi, chủ động xé toạc vết thương trong lòng mình.

“Sao vậy?” Hách Hành Chi đã bình tĩnh hơn vài phần.

“Anh ấy là anh trai tôi!” Giọng tôi khẽ khàng, như thể linh hồn đã bị rút cạn, nhẹ nhõm thoát khỏi gánh nặng, “Anh ấy bị chặt mất khuỷu tay và đầu gối, mất máu đến chết.”

Cảm giác nhẹ nhõm khi giải phóng được bí mật đè nặng, nhưng đồng thời lại là nỗi lo sợ khi mọi điều thầm kín bị phơi bày.

Tôi đứng trước mặt Hách Hành Chi bằng dáng vẻ chân thực nhất, nói với anh rằng tôi hiểu, nỗi đau ấy, làm sao tôi không hiểu cho được!

Anh ôm tôi vào lòng, xót xa bảo vệ tôi, nhưng anh chưa biết rằng, cơ thể này cũng từng bị hơn mười kẻ tàn ác làm tổn thương, giống như Nhan Viêm.

Tôi không dám nói ra những gì Tô Minh Dịch đã làm với mình, sợ anh sẽ bận lòng, sợ anh sẽ chê bai.

Tình yêu luôn như thế, là bàn tay đưa ra rồi lại rụt vào, càng yêu anh, tôi càng tự ti đến mức muốn tan vào cát bụi.

Kể từ hôm đó, Hách Hành Chi như biến thành một người khác.

Anh bắt đầu mang hoa hồng đến tặng tôi, học theo những lời tán tỉnh sến sẩm trên mạng để nói cho tôi nghe.

Anh an ủi rằng, khi đã hoàn toàn hạ gục được nhà họ Tô, anh sẽ cưới tôi.

Đúng như anh dự liệu, nhà họ Tô thật sự sụp đổ nhanh chóng.

Có người đã gọi điện ẩn danh tố cáo, nói rằng những món trang sức mà Tô thị tung ra thị trường đều là hàng kém chất lượng, không chỉ không đúng với tiêu chuẩn mà còn có nguy cơ gây ngộ độc.

Các cơ quan chức năng lập tức vào cuộc điều tra và ngay trong ngày, họ đã đưa Tô Hoài Hoa đi.

Tội nghiệp cho Tô Hoài Hoa, cho đến khi bị đưa lên xe, ông ta vẫn tự tin nghĩ rằng chỉ là trò chơi xấu của các đối thủ.

“Anh Hành Chi, công ty gặp chuyện rồi, rút tiền từ công ty con ra để ứng phó đi,” Tô Yên Nghiên gọi điện đến, lúc ấy tôi đang giúp Hách Hành Chi sắp xếp các tài liệu tố cáo Tô thị.

Cuộc gọi nặc danh ấy là tôi thực hiện. Tô thị là đầu tàu trong ngành trang sức, nếu không có bằng chứng cụ thể, làm sao có thể bị hạ gục dễ dàng.

“Yên Nghiên, toàn bộ tiền đã được em dùng để chuẩn bị cho đám cưới rồi, trong tài khoản của công ty con đâu còn đồng nào,” giọng Hách Hành Chi thành thật, không để lộ chút sơ hở.

“Vậy phải làm sao bây giờ! Lô trang sức lúc trước là anh giới thiệu em mua mà, chẳng phải anh nói không có vấn đề gì sao? Em tin anh nên mới không nói với ba, làm sao lại xảy ra chuyện được,” Tô Yên Nghiên giận dữ qua điện thoại.

“Yên Nghiên, khi đó chính em yêu cầu tổ chức đám cưới phải hoành tráng, nên anh mới nghĩ ra cách này. Anh cũng không ngờ lại có người tố cáo,” Hách Hành Chi giả vờ bất lực.

“Em không trách anh đâu, ba bị bắt rồi, em sợ lắm,” giọng Tô Yên Nghiên dịu lại, từ đầu đến cuối cô không hề nghi ngờ Hách Hành Chi.

“Đừng sợ, sổ sách công ty đều do anh xử lý. Chỉ là một lô trang sức giả thôi, giải quyết được mà,” Hách Hành Chi vừa an ủi Tô Yên Nghiên, vừa đẩy xấp tài liệu về tội trốn thuế của Tô thị qua cho tôi.

“Được rồi, em tin anh. Anh thông minh như vậy, lần này cũng sẽ có cách thôi,” Tô Yên Nghiên cúp máy, vẫn ngu ngốc như mọi khi.

Đúng là cô công chúa lớn lên trong nhung lụa, không có kỹ năng sinh tồn hay bản năng săn mồi. Đến khi đại họa ập xuống, vẫn chưa tìm ra kẻ thù của mình là ai!

Tô Hoài Hoa nhanh chóng bị kết án với nhiều tội danh: sản xuất hàng giả, trốn thuế, và nhiều tội khác, bị xử phạt rất nặng.

Nhà họ Tô sụp đổ trong chớp mắt.

Nhà cửa, xe cộ đều bị đem đi bán đấu giá để trả nợ, ngay cả những chiếc túi xách phiên bản giới hạn của Tô Yên Nghiên cũng không được giữ lại.

“Anh Hành Chi, mau đến đón em đi, họ đã phong tỏa cả nhà em rồi!” Khi tôi nhận được điện thoại của Tô Yên Nghiên, giọng cô ta nghẹn ngào, khóc nức nở vì sợ hãi.

“Yên Nghiên, anh đã đăng bài chia tay trên Weibo rồi, sau này đừng làm phiền anh nữa,” giọng Hách Hành Chi vẫn nhẹ nhàng, nhưng những lời nói ra lại là sự tuyệt tình phũ phàng.

chương 22

“Hành Chi, anh đang nói gì vậy!” Giọng Tô Yên Nghiên run rẩy. So với việc không còn được mặc quần áo hàng hiệu hay việc cha cô phải vào tù nhiều năm, điều mà cô không thể chấp nhận nhất chính là việc mất đi Hách Hành Chi.

“Sao có thể thế được, làm sao anh có thể chia tay em? Chúng ta không phải yêu nhau sâu đậm sao?” Tô Yên Nghiên khóc nức nở như một cô bé bị cướp mất búp bê, đầy uất ức.

Hách Hành Chi cúp máy.

Tô Yên Nghiên tiếp tục gọi không ngừng. Tôi cầm điện thoại của Hách Hành Chi và thẳng tay chặn số cô ta.

Rồi lại đến những số lạ khác, Tô Yên Nghiên đổi số liên tục để gọi vào.

Hách Hành Chi chỉ đơn giản chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, yên tâm ngồi làm việc.

“Mày không phải đàn ông sao, Hách Hành Chi! Nhìn thấy Tô thị sụp đổ, liền trở mặt chia tay tao. Đừng quên ai đã đầu tư giúp mày khởi nghiệp! Tất cả cái vỏ bọc si tình của mày đều là giả dối sao!” Một giờ sau, Tô Yên Nghiên xuất hiện tại cửa văn phòng của Hách Hành Chi.

Tóc tai rối bời, chiếc quần tất trên chân bị rách toạc một mảng, giày cao gót cũng gãy gót.

“Bảo vệ đâu, kéo người phụ nữ điên này ra ngoài cho tôi!” Hách Hành Chi thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.

“Điên ư? Trước đây chính anh là người theo đuổi tôi, giờ sao có quyền vứt bỏ tôi? Anh hút máu nhà họ Tô bao nhiêu năm, giờ muốn trở mặt sao?” Tô Yên Nghiên giận đến mức mất kiểm soát, cô quỳ gục ở cửa văn phòng, như một con chó hoang bị mất phương hướng.

Cô ta đang cầu xin người đàn ông này đừng rời bỏ mình.

Ánh mắt Hách Hành Chi vẫn dán vào xấp tài liệu trong tay, trong lòng chỉ ngập tràn khoái cảm của sự trả thù, làm sao có thể thương hại kẻ thù được!

“Tất cả là tại mày, con hồ ly tinh! Chính mày đã khiến Hách Hành Chi rời bỏ tao!” Tô Yên Nghiên nhìn thấy tôi ở góc văn phòng, cơn giận dữ càng bùng lên, trừng mắt căm hận, như thể mắt sắp rơi ra khỏi hốc.

Tôi mỉm cười đáp lại lịch sự, càng nhìn cô ta phát điên, tôi càng thấy hả dạ.

“Hành Chi, em xin anh! Em sẽ không giận dỗi nữa, em xin anh đừng bỏ em, được không? Em cầu xin anh, làm gì em cũng chịu, sau này anh bảo gì em cũng làm!” Tô Yên Nghiên vùng khỏi tay bảo vệ, lao vào văn phòng, quỳ trước mặt Hách Hành Chi, ôm chặt chân anh.

“Thật sự làm gì cũng chịu sao?” Hách Hành Chi quay lại, như thể vừa nảy sinh hứng thú trêu đùa.

“Em chịu, em chịu, chỉ cần anh yêu em như trước đây, đối xử với em như trước đây, được không? Em xin anh, xin anh mà!” Tô Yên Nghiên không nghe ra vẻ giễu cợt trong giọng nói của Hách Hành Chi, nước mắt nước mũi chảy ròng, gương mặt đầy sợ hãi, méo mó đến đáng sợ.

“Vậy thì ăn hết đống này đi!” Hách Hành Chi chỉ vào thùng rác, nơi tôi đã vứt nửa cốc cà phê uống dở vào buổi sáng.

“Hành Chi, đó là thứ người khác đã uống qua rồi!” Tô Yên Nghiên ngây người vài giây, dù cố gắng lắm cô vẫn không thể nuốt trôi được.

Bao nhiêu năm sống trong nhung lụa, ngay cả khi đã rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, cô vẫn không thể ép mình uống cốc cà phê mà người khác đã uống dở.

Tôi ra hiệu cho bảo vệ kéo Tô Yên Nghiên ra khỏi văn phòng.

Hai bảo vệ lôi cô ta ra ngoài, bất chấp sự giãy giụa dữ dội.

Hách Hành Chi thở hắt ra một hơi, những gai nhọn cắm sâu trong tim anh bao năm nay cuối cùng cũng rút ra được một nửa.

Phải, mới chỉ là một nửa, vì Tô Yên Nghiên chỉ mất đi tiền bạc, mất đi người đàn ông cô yêu.

Cô ta vẫn còn sống, nhưng Nhan Viêm đã chết, anh trai tôi cũng đã chết!

Những gì Tô Yên Nghiên mất, so với những sinh mạng đã bị tước đi, chẳng là gì cả!

Vẫn chưa đủ, đây mới chỉ là bắt đầu.

“Anh dám rời xa em, Hách Hành Chi! Em sẽ chết ngay trước mặt anh!” Mười phút sau khi bị kéo ra ngoài, Tô Yên Nghiên tức giận gửi một tin nhắn kèm hình ảnh từ tầng thượng của tòa nhà công ty Hách Hành Chi.

“Nếu cô ta muốn chết thì cứ để cô ta chết đi. Cô ta đã hại chết bao nhiêu người rồi, một mạng đổi một mạng cũng không đủ đâu. Nếu cô ta không nhảy, tôi thậm chí muốn đích thân đẩy cô ta xuống.” Tôi đứng bên cạnh ghế của Hách Hành Chi, giọng đầy căm hận.

Hách Hành Chi đứng dậy, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

Scroll Up