Cuộc sống của tôi dần trở lại bình yên.
Nhưng cuộc sống của Cố Hoằng Thâm thì lại “náo nhiệt” hơn bao giờ hết.
Dạo này tôi thường thấy tên anh ta trên hot search.
Hôm nay lại có tin nóng.
【Thiếu gia nhà họ Cố bị vợ bí mật kết hôn phản đòn!】
【Lina công khai giấy đăng ký kết hôn, tố Cố Hoằng Thâm bạo hành, đòi tiền cấp dưỡng khổng lồ!】
Trên hot search còn có ảnh cận mặt Lina với má sưng đỏ và ảnh giấy chứng nhận kết hôn.
Người tung tin nói Lina là “vợ mới cưới” của Cố Hoằng Thâm.
Nhà họ Cố cũng không dám phản bác — dù sao cũng còn hơn việc em trai lấy chị dâu.
Chu Cẩn Ngôn liếc nhìn màn hình điện thoại, nhẹ nhàng lấy nó khỏi tay tôi, giọng mang theo một chút ghen ngầm khó phát hiện:
“Em vẫn còn quan tâm đến chuyện của anh ta à?”
Tôi ngẩng đầu, thấy khóe môi anh hơi mím lại, không nhịn được bật cười, đưa tay nhéo nhẹ má anh.
“Ghen rồi à? Tại cái app tự đẩy tin thôi.”
Tôi ghé sát, hôn nhẹ lên cằm anh một cái.
“Có anh bên cạnh, em còn nhìn thấy ai khác được nữa?”
Ánh mắt anh dịu lại ngay tức thì, vòng tay siết chặt, kéo tôi vào lòng sâu hơn, khẽ thở dài mãn nguyện:
“Như vậy mới đúng.”
Chu Cẩn Ngôn là một người bạn trai rất tốt.
Chúng tôi đã hẹn hò được một tháng, và ít nhất cho đến hiện tại, tôi rất hài lòng với cảm giác yêu đương này.
Anh nhớ tôi uống cà phê không đường, sẽ ngồi cạnh tôi đến khuya khi tôi thử men gốm đến mệt lả, rồi nhẹ nhàng mang đến bữa ăn đêm còn nóng hổi.
Nhưng sau những tổn thương mà Cố Hoằng Thâm mang lại, chuyện hôn nhân — tôi sẽ cực kỳ cẩn trọng.
Một lúc sau, anh nhìn bức ảnh Lina trên màn hình — khuôn mặt như hoa lê đẫm mưa, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh — rồi cảm thán:
“Người phụ nữ này… đúng là không đơn giản.”
“Đúng là không đơn giản.” – Tôi bình thản đáp, nhớ lại dáng vẻ cao ngạo của cô ta trong căn nhà từng là nhà tân hôn của tôi.
Đêm tôi rời đi, cô ta đặt tờ giấy đăng ký kết hôn lên bàn trà.
Nếu không nhờ cô ta ra tay tàn nhẫn như vậy, có lẽ tôi còn chìm trong vũng bùn tự lừa dối bản thân lâu hơn nữa.
Ở một mức độ nào đó, sự độc ác của Lina — chính là nhát dao dứt khoát chặt đứt quá khứ của tôi.
Nhà họ Cố tính toán muốn cướp con khỏi tay cô ta, kết quả gậy ông đập lưng ông.
Lina và anh trai Cố Hoằng Thâm quen nhau từ thời sinh viên.
Bên nhau nhiều năm, nhưng ba mẹ Cố không ưa cô ta, nhất quyết không cho vào cửa.
Sau khi biết cô ta mang thai, mẹ Cố định ép cô ta phá bỏ đứa bé.
Anh trai Cố Hoằng Thâm dẫn Lina ra nước ngoài trốn, không ngờ lại gặp tai nạn.
Từ đó Lina sống luôn ở nước ngoài.
Ba mẹ Cố về già lại nhớ đến đứa cháu trai, muốn đón về nên mới nghĩ ra cái kế hiểm đó.
Nhưng trong lòng Lina thì đã sớm căm hận vợ chồng nhà họ Cố tận xương.
Cô ta thuận nước đẩy thuyền, bày ngược lại thế cờ.
Cuối cùng không những không giành được quyền nuôi con, mà ông Cố còn tức đến nhập viện.
Còn chuyện Cố Hoằng Thâm đồng ý kết hôn, là vì không buông được hình bóng “bạch nguyệt quang” trong lòng, hay chỉ đơn giản là nghe lời bố mẹ — tôi cũng không rõ.
Chuyện nhỏ đó tôi nhanh chóng quên đi.
Cuộc sống hiện tại còn nhiều điều đáng để tôi quan tâm hơn.
Tác phẩm mới đạt được bước đột phá, chuyến du lịch sắp tới cùng người yêu, và ánh nhìn đầy yêu thương ngày càng sâu đậm mà chúng tôi dành cho nhau.
Tình yêu thật sự, không phải là thứ bắt bạn nhẫn nhịn, từ bỏ điều mình yêu.
Mà là người ấy sẽ trân trọng mọi điều bạn yêu, và đặt cảm xúc của bạn ở nơi sâu nhất trong lòng.
Một năm sau, lễ cưới của tôi và Chu Cẩn Ngôn được tổ chức tại Bắc Kinh — vô cùng trang trọng và hoành tráng.
Chu Cẩn Ngôn nắm tay tôi giữa sự chứng kiến của mọi người, ánh mắt chuyên chú, giọng nói tràn đầy tình cảm.
“Thẩm Nhã, trước khi gặp em, đất chỉ là đất. Sau khi gặp em, anh mới biết — thì ra nó có thể có linh hồn và sự sống.”
“Cảm ơn em đã để anh tham dự vào tương lai của em. Anh yêu em — và sẽ mãi là hậu phương vững chắc, là fan số một của em.”
Lời tỏ tình của anh dịu dàng mà vững chãi.
Sau hôn lễ, trợ lý mang đến bản tổng hợp danh sách quà mừng.
Tôi lật xem qua, và ở một góc nhỏ không đáng chú ý, tôi thấy cái tên mà tưởng chừng đã biến mất khỏi cuộc đời mình — Cố Hoằng Thâm.
Cuối cùng Cố Hoằng Thâm và Lina cũng đã ly hôn, nhưng cái giá phải trả thì quá đắt — công ty nhà họ Cố bị chia đôi.
Chu Cẩn Ngôn bước lại gần, lướt mắt qua cái tên đó, lông mày chỉ khẽ nhíu rồi nhanh chóng giãn ra.
Anh nắm lấy tay tôi, bàn tay ấm áp bao trọn lấy tay tôi.
“Người không còn liên quan, không cần phải bận tâm.”
Tôi gập lại danh sách, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dịu dàng mà kiên định của anh, khẽ cười, rồi chủ động đan chặt lấy tay anh.
Tất cả những gì đã qua, như tạp chất bị lửa nung trong lò thiêu rụi — đã rơi rụng sạch sẽ.
Chỉ còn lại hạnh phúc thuần khiết và vững chắc trong tay tôi lúc này.
Hết