Cố Hoằng Thâm cảm thấy yên tâm phần nào, ngồi xuống sofa, day day ấn đường.

“Vẫn chưa tìm được cô Thẩm sao?”

“Anh cũng đừng quá lo, có thể chỉ là cô ấy đang giận dỗi nhất thời thôi.”

“Nhưng mà cô Thẩm cũng quá đáng thật, dù giận thế nào cũng không thể lấy hôn lễ ra để đùa được, mặt mũi nhà họ Cố biết giấu đi đâu?”

“Cô ấy không phải người như vậy!” – Cố Hoằng Thâm theo phản xạ phản bác, đứng dậy định lên lầu.

“Hoằng Thâm.” – Lina đột nhiên ôm lấy eo anh từ phía sau.

“Chúng ta thật sự ở bên nhau đi, được không?”

“Em biết anh vẫn còn tình cảm với em.”

“Tiểu Vũ cũng cần một mái ấm thực sự.”

Cố Hoằng Thâm lập tức gạt mạnh tay Lina ra, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Lina! Cô là chị dâu tôi, mãi mãi là vậy. Tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với anh trai mình!”

Cảm giác tội lỗi và trách nhiệm với anh trai từng khiến anh mềm lòng, nhưng giờ phút này đã trở nên méo mó.

Đúng là từng có thời điểm, anh có cảm tình với Lina, nhưng khi cô ta kết hôn với anh trai anh, mọi thứ cũng đã kết thúc.

Anh xách áo khoác lên, gần như bỏ chạy khỏi căn nhà: “Mấy hôm nay tôi ở lại công ty.”

Về đến công ty, bố anh gọi đến, giọng đầy giận dữ và chất vấn.

“Tại sao lại hủy hôn với Thẩm Nhã?!”

“Có phải vì Lina không? Cái con đàn bà đó tâm cơ sâu lắm!”

“Năm xưa đã quyến rũ cả hai anh em các người, bây giờ lại phá luôn cả hôn lễ của con.”

“Hoằng Thâm, nói thật với ba đi, con vẫn còn thích cô ta đúng không?!”

“Ba! Ba đang nói gì vậy! Lina chẳng làm gì cả, con cũng không còn thích cô ấy nữa!”

“Vậy thì là Thẩm Nhã không biết điều! Không cưới cũng tốt, để mẹ mày tìm cho mày người môn đăng hộ đối hơn.”

Cố Hoằng Thâm chỉ thấy đầu óc rối tung, cúp máy trong bực bội.

Ba ngày sống trong văn phòng lạnh lẽo, Cố Hoằng Thâm chỉ biết nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh ít ỏi của hai người trong điện thoại.

Anh bắt đầu nhớ lại những điều tốt đẹp nơi tôi — ánh đèn tôi để lại khi chờ anh về khuya, những món ăn tôi học nấu vì anh.

Cũng nhớ lại từng lần từng lần anh vì Lina và Tiểu Vũ mà làm ngơ, mà khiến tôi tổn thương.

“Cố tổng, tra được thông tin rồi. Cô Thẩm đã bay đến Bắc Kinh, tên cô ấy xuất hiện trong danh sách đăng ký thi đấu của cuộc thi nghệ thuật gốm sứ. Đơn vị đăng ký là… công ty của Chu Cẩn Ngôn.”

7.

Trợ lý đến báo cáo với Cố Hoằng Thâm.

“Chu Cẩn Ngôn?”

Cố Hoằng Thâm lập tức đứng dậy.

Anh biết người này — một đối thủ vừa nho nhã vừa không dễ đối phó.

Một cơn khủng hoảng mạnh mẽ và xa lạ trào lên trong lòng anh.

Anh lập tức bay đến Bắc Kinh, đến trước tòa nhà công ty Chu Cẩn Ngôn tìm tôi.

Nhưng không hiểu vì sao, gần đây lực lượng bảo vệ công ty bỗng đông gấp đôi.

Cố Hoằng Thâm thậm chí không vào nổi cửa.

Anh ngồi chờ ngoài cổng mấy ngày, nhưng ngay cả cái bóng của tôi cũng không thấy.

“Cố tổng, vừa nhận được tin, tác phẩm của cô Thẩm đã lọt vào vòng chung kết. Hôm đó chắc chắn cô ấy sẽ đến hiện trường.”

“Tốt, vậy thì hẹn gặp ở vòng chung kết.”

Cố Hoằng Thâm nghiến răng nhìn lên tòa nhà công ty Chu Cẩn Ngôn.

Ngay khi xe anh vừa rời đi, thì xe của Chu Cẩn Ngôn chở tôi đi lướt qua.

Trong xe, Chu Cẩn Ngôn mỉm cười hỏi tôi:
“Em muốn ăn gì để mừng việc vào vòng trong? Anh biết một chỗ bán món nhà làm ngon lắm. Dạo này em vất vả rồi, phải bồi bổ chút.”

Đúng là mấy hôm nay tôi làm việc quá sức.

Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lùi dần, thoáng chốc dường như nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nhưng nhanh chóng lắc đầu phủ định.

Chắc là ảo giác thôi.

Tôi quay sang cười với Chu Cẩn Ngôn:
“Nghe anh sắp xếp.”

Khoảnh khắc đó, bóng dáng kia lại khiến tôi nhớ đến Cố Hoằng Thâm — ở cạnh anh ta, tôi chẳng cần làm gì cả, cũng chẳng có tương lai.

Đến ngày chung kết, tôi mặc bộ lễ phục do Chu Cẩn Ngôn tự tay chọn cho mình — đơn giản nhưng đầy tự tin.

Đứng trước gương, tôi nhìn thấy một Thẩm Nhã ánh mắt kiên định, đã lấy lại ánh sáng của chính mình.

Chu Cẩn Ngôn đi cùng tôi đến hội trường, ánh mắt anh nhìn tôi là sự tán thưởng và tự hào không chút che giấu.

Ngay khi chúng tôi chuẩn bị bước vào, một bóng người bất ngờ lao đến, ôm chặt lấy tôi không buông.

Là Cố Hoằng Thâm.

Anh ta mặc vest thẳng thớm, nhưng quầng thâm dưới mắt rõ rệt, trên người nồng nặc mùi thuốc lá, cánh tay ôm tôi run lên vì dùng sức quá mạnh.

“Vợ ơi! Anh cuối cùng cũng tìm được em rồi! Về với anh đi, anh biết mình sai rồi, chúng ta về nhà kết hôn!”

Mùi hương từng khiến tôi lưu luyến giờ đã trở nên xa lạ.

Tôi vùng vẫy: “Buông ra!”