13
“Chúng tôi cùng đi nhà ma, hôn nhau trên vòng quay khổng lồ, cùng ngắm sao và chờ đợi một ngày mai tươi đẹp hơn. Đếm ngược 2 ngày: Hôm nay, cả không khí cũng ngập tràn bong bóng cầu vồng.”
Kết thúc một ngày làm việc bận rộn và trọn vẹn, khi nằm xuống giường, tôi mới nhớ đến Bùi Nghi Thư.
Lần này cô ta chỉ đăng một bức ảnh nền.
Căn phòng quen thuộc và góc trên bên phải bức ảnh hiện rõ nửa tấm ảnh cưới của tôi và Tạ Giang Tri.
Tất cả đều cho thấy Tạ Giang Tri đã không kiềm chế được, mang Bùi Nghi Thư về căn nhà của chúng tôi trước cả ngày kỷ niệm.
Dù ba năm trước, anh từng thề rằng bất kể ba năm sau chúng tôi còn hay mất, căn nhà này chỉ có tôi là nữ chủ nhân duy nhất.
Phần bình luận dưới bài đăng của Bùi Nghi Thư giờ đây không còn toàn fan hâm mộ của cô ta nữa.
Thay vào đó, rất nhiều người ngoài lên tiếng:
“Trông chẳng giống công khai tình cảm gì cả, đây giống như đếm ngược chia tay thì đúng hơn.”
“Nếu mắt tôi không mù, thì góc trên bức ảnh có vẻ là ảnh cưới? Cô thật không biết xấu hổ, làm chuyện này dưới ảnh cưới của người ta. Bố mẹ cô biết cô đê tiện thế này không?”
“Tôi từng may mắn gặp phu nhân của Tạ tổng. Cô ấy là một cô gái hiền lành, sạch sẽ. Thật đau lòng khi cô ấy bị Tạ Giang Tri lừa gạt!”
“Trời ơi, đây không phải là hai kẻ có quyền chèn ép một người bình thường sao?”
“Tôi không dám tưởng tượng, nếu phu nhân của Tạ tổng biết được mọi chuyện thì sẽ đau khổ đến mức nào!”
Tôi nhìn đồng hồ, đã 9:30 tối theo giờ địa phương.
Bên phía Tạ Giang Tri bây giờ đã là nửa đêm, nếu không tôi thật sự muốn gọi cho anh một cuộc điện thoại.
Cảm ơn vì sự không kiên nhẫn của anh, tự tay mang bằng chứng ngoại tình đến cho tôi.
Tôi không uổng công khi rời nhà đã cẩn thận lắp một chiếc camera nhỏ trong góc.
Tôi đã hỏi ý kiến luật sư từ trước, những bài đăng và ám chỉ của Bùi Nghi Thư không đủ rõ ràng để buộc tội Tạ Giang Tri ngoại tình trong hôn nhân.
Đến giai đoạn này, tôi không còn sợ chuyện ly hôn với anh nữa.
Điều tôi sợ là, anh sẽ không chịu ly hôn.
Vì tôi hiểu rõ anh.
Nếu anh thực sự muốn ở bên Bùi Nghi Thư, thì không cần đợi đến ngày kỷ niệm ba năm của chúng tôi.
Cũng chẳng cần thiết phải hoàn thành đủ ba năm hợp đồng.
Dù sao giữa chúng tôi không hề có một đồng nào là phí vi phạm hợp đồng cả.
14
“Nghe nói chùa Vạn Quốc rất linh, ghi lại lần đầu tiên chúng tôi thành tâm cầu nguyện bên nhau. Đếm ngược 1 ngày: Anh ấy nói muốn có một đứa con với tôi.”
Bóng lưng trong bức ảnh đang cúi lạy trước tượng Phật khiến tôi nhớ lại hai năm trước.
Sau đám cưới không lâu, chúng tôi không dùng biện pháp tránh thai nào nữa. Lúc đó, tôi đã nghiêm túc hỏi anh:
“Tạ Giang Tri, anh thực sự muốn làm cha của con em chứ?”
Anh nắm tay tôi, ánh mắt sáng như chứa đầy những vì sao.
Anh nói: “Anh chỉ muốn làm cha của con em.”
Thậm chí ngay sáng hôm sau, anh đã kéo tôi ra khỏi chăn, lái xe cả trăm cây số đến chùa Vạn Quốc.
Anh quỳ trên mặt đất, dập đầu trước Phật tổ hết lần này đến lần khác, chỉ vì nghe nói đây là ngôi chùa linh thiêng nhất để cầu con cái.
Nhưng chỉ hai năm sau, anh có thể quỳ ở đó một lần nữa.
Tôi tự hỏi, lần này anh sẽ cầu nguyện thế nào?
Có phải sẽ giống như trước kia với tôi, anh nắm chặt tay Bùi Nghi Thư rồi kiên định hỏi Phật tổ: “Có thể ban cho chúng con một đứa con không?”
Không biết Phật tổ có nhớ anh không.
Có nhớ rằng cô gái bên cạnh anh, đã đổi thành một người khác rồi.
15
Ba giờ sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ Tạ Giang Tri.
“Nam Y, anh đã đến trước ở hội trường rồi, em về Dung Thành chưa?”
“Chúng ta cần thử trang phục và tạo hình cho tối nay, em có muốn qua thẳng đây không?”
“Anh nói cho em biết, hội trường được trang trí theo đúng những gì em mô tả, toàn bộ là hoa diên vĩ, đẹp lắm, chắc chắn em sẽ thích.”
Anh nói liên tục, vội vã và căng thẳng, không để tôi có cơ hội chen vào.
Như thể anh đang sợ hãi điều gì đó.
Vừa nghe anh nói, tôi vừa kiểm tra các thông báo trên điện thoại và cuối cùng hiểu được lý do cho thái độ này của anh.
Thì ra, Bùi Nghi Thư đã nổi tiếng.
Có vẻ như có đội ngũ nào đó cố tình làm truyền thông, các bài đăng liên tiếp trong 10 ngày qua của cô ta đều không gặp vấn đề gì.
Nhưng đúng sáng nay, cô ta đăng bài cuối cùng với đếm ngược về 0.
“Hôm nay tôi tạm thời trả anh lại cho cô ấy nhé, nhớ là chỉ tạm thời thôi, anh mãi mãi thuộc về tôi. Đếm ngược 0 ngày: Hôm nay anh giống như một hoàng tử.”
Bài đăng này chỉ mất chưa đầy 10 phút để leo lên top 1 xu hướng, sự việc nghiêm trọng đến mức ngay cả Tạ Giang Tri cũng biết.
Thế nên anh bắt đầu hoảng loạn.
Anh nhận ra muộn màng rằng những ngày qua tôi thực sự rất khác thường.
Ví dụ như trước đây, tôi chưa từng rời xa anh lâu đến vậy.
Hay những ngày qua, tôi không chủ động nhắn tin cho anh lần nào.
Hoặc khi anh gọi điện hỏi người thân ở quê, họ nói rằng tôi đã rời nhà ngay trong ngày về.
Chúng tôi từng hứa rằng khi hết hạn ba năm, dù thế nào cũng phải cho nhau một câu trả lời rõ ràng.
Nếu quyết định tiếp tục, chúng tôi sẽ mời bạn bè và người thân chứng kiến một tình yêu mới.
Nếu không, chỉ hai người ở nhà cùng ăn bữa cơm chia tay.
Bây giờ, buổi tiệc xa hoa anh chuẩn bị chính là câu trả lời của anh dành cho tôi.
Và sự ra đi của tôi, chính là câu trả lời tôi dành cho anh.
Vì vậy, tôi khẽ thở dài, giọng nói vô cùng bình tĩnh và kiêu hãnh:
“Tạ Giang Tri, lát nữa anh sẽ thấy món quà tôi chuẩn bị cho anh.”
Dường như trong khoảnh khắc, hy vọng trong anh lại bừng cháy.
Giọng nói của anh vấp váp, gấp gáp:
“Được, được, anh đợi em.”
16
Tối ngày 20 tháng 12 năm 2024, tại phòng tiệc Kim Tuệ, thành phố Dung Thành.
Tất cả những người nổi tiếng trong thành phố đều có mặt, thậm chí còn có nhiều phóng viên đến tham dự.
Họ đều muốn biết sự việc liên quan đến Bùi Nghi Thư, đang gây xôn xao trên mạng, liệu có thật hay không.
Và cuộc hôn nhân kéo dài ba năm giữa tôi và Tạ Giang Tri, cuối cùng sẽ dẫn đến kết cục gì trong đêm nay.
Vào lúc bảy giờ tối, Tạ Giang Tri vẫn đang lo lắng đi đi lại lại ngoài hội trường, không ngừng dõi mắt tìm kiếm.
Một nhân viên phục vụ ngập ngừng một lúc, cuối cùng tiến đến gọi anh:
“Thưa anh Tạ, phu nhân của anh đã kết nối trực tuyến với hội trường rồi, anh nên quay lại sân khấu.”
Khi tôi kết nối với máy quay của một người bạn trong hội trường, cảnh đầu tiên tôi thấy là Tạ Giang Tri loạng choạng chạy về phía sân khấu.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, tôi khẽ mỉm cười, xoay camera để mọi người có thể thấy bầu trời xanh trong và ánh nắng rực rỡ bên phía tôi.
“Như mọi người thấy, tôi đang ở nước Anh, cách xa hàng vạn dặm. Vì vậy, buổi tiệc tối nay, chắc phải nhờ nam chính tự mình gánh vác rồi.”
Tôi thấy Tạ Giang Tri cầm lấy micro từ tay bạn, sau đó mới tiếp tục nói:
“Tạ Giang Tri, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Mắt anh đỏ hoe, nghẹn ngào trả lời:
“Nhớ.”
“Hồi đó, cả công ty đều nói anh thất tình, tâm trạng tồi tệ nên ở nhà uống rượu. Anh còn phái tôi đến nhà để đưa tài liệu.”
Nói đến đây, tôi không nhịn được bật cười, sau đó tiếp tục:
“Tôi còn sợ khi mở cửa sẽ thấy anh nằm giữa đống chai rượu rỗng, bốc mùi nồng nặc.”
“May mà không phải, xem ra tổng giám đốc công ty chúng ta cũng đáng tin cậy phết.”
Tôi vừa nói xong, cả hội trường bật cười, thậm chí có vài cô gái xúc động bắt đầu lau nước mắt.
“Rồi sau đó, anh nói muốn kết hôn với tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: tại sao lại là tôi?
Tôi bình thường như vậy, tại sao anh lại muốn cưới tôi? Chẳng lẽ anh có mưu đồ gì với tôi? Nhưng tôi có gì để anh lợi dụng đâu!
Cho đến khi anh giải thích đó chỉ là một cuộc hôn nhân thỏa thuận, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến hôm nay, tôi vẫn rất biết ơn vì anh đã cưới tôi. Nhờ anh, mẹ tôi có cơ hội được chữa bệnh.
Dù cuối cùng bà vẫn rời xa tôi, nhưng ít nhất, tôi đã có thể giúp bà chiến đấu với tử thần một lần.”