Cả căn phòng im lặng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi. Khuôn mặt tôi vẫn điềm tĩnh như nước, tôi nhẹ nhàng gỡ tay cô ấy ra và hỏi:

“Sao cô lại dễ dàng bị xúc phạm đến vậy?”

“Cô nghi ngờ tôi và Tưởng Tùy Châu có mối quan hệ không đứng đắn, cô vô cớ sa thải tôi, thậm chí khi tôi chủ động gọi cô mà cô không thèm để ý. Đó chẳng phải là sỉ nhục sao? Chẳng lẽ chỉ vì cô có tiền mà cô có thể không tôn trọng người khác như vậy?”

“Thôi đi, đừng nói nữa!” Tưởng Tùy Châu vội vã đến, anh đứng chắn trước mặt tôi, che tầm nhìn của tôi, giọng nói dịu dàng:

“Em đến tìm anh có việc gì sao? Chúng ta vào trong nói chuyện.”

Anh ấy tỏ vẻ hạ mình trước tôi, nhưng tôi biết anh đang bảo vệ Diệp Tiểu Noãn. Tuy nhiên, Diệp Tiểu Noãn lại không hiểu chuyện, cô ấy gào lên:

“Cô Hứa, cô không nghĩ mình nên xin lỗi tôi sao?”

Tưởng Tùy Châu nghiêm giọng: “Diệp Tiểu Noãn, đi làm việc đi!”

Lời nói ấy làm mắt Diệp Tiểu Noãn đỏ hoe. Tưởng Tùy Châu kéo tôi về văn phòng, nhưng tôi đứng yên, đẩy anh ra.

“Cô muốn cãi đúng sai với tôi à, Diệp Tiểu Noãn? Tôi nhớ có lần cô và Ôn Húc cãi nhau chỉ vì anh ấy xách túi giúp một người bạn khác giới. Cô khóc lóc và làm ầm lên như thể họ đã lên giường ngay tại chỗ vậy.”

“Vậy thì tôi hỏi cô, nửa đêm cô ở cùng chồng tôi, khi thì ở một mình với anh ấy, khi thì đi dạo, thậm chí anh ấy còn phải nấu trà gừng đường đỏ cho cô. Cô nghĩ hai người không đáng bị nhốt chung vào lồng heo à?” Tôi hỏi.

Diệp Tiểu Noãn đỏ bừng mặt: “Tôi không có! Tôi và Tưởng tiên sinh trong sạch, chúng tôi không có gì cả!”

Tôi lạnh lùng nói: “Vậy ra người khác làm thì là hành động vô đạo đức, còn cô làm thì là trong sạch? Sao coi có cái tiêu chuẩn kép như vậy?”

Diệp Tiểu Noãn nói: “Là Tưởng tiên sinh tìm tôi mà.”

Tôi nhìn thẳng vào Tưởng Tùy Châu: “Anh nghe đấy, cô ấy chẳng thấy ngượng mà nói thẳng với anh đấy.”

Tưởng Tùy Châu cau mày, mặt anh sạm xuống: “Anh không có!”

Anh siết chặt cổ tay tôi, như để trấn an: “Thôi, chúng ta vào trong nói chuyện.”

Tôi gạt mạnh tay anh ra: “Biến đi! Đây không phải lúc tôi muốn nói chuyện với anh.”

Tôi quay sang Diệp Tiểu Noãn: “Nếu cô thấy việc tôi sa thải cô là không đúng, thì cứ kiện tôi. Nếu cô thấy tôi đã xúc phạm danh dự của cô, thì hãy tự rời khỏi công ty của chồng tôi. Cô vẫn còn đang hưởng lợi từ người chồng của tôi mà lại nghĩ vợ anh ấy không nên tỏ thái độ khó chịu với cô ư? Cô nghĩ mình có tư cách đến mức nào? Hết người này đến người khác sỉ nhục cô, vậy còn Tưởng Tùy Châu thì sao? Anh ấy từng cúp máy, từng không thèm nói chuyện với cô. Cô không ôm hận với anh ấy chút nào nhỉ. Nếu cô có thể chia bớt sự kiên nhẫn và bao dung dành cho Tưởng Tùy Châu cho gia đình Ôn Húc, chắc giờ cô và Ôn Húc đã thành đôi từ lâu rồi.”

“Hứa Dương” Giọng Tưởng Tùy Châu không nặng, nhưng ánh mắt nhìn tôi đầy nghiêm trọng. Anh ấy tỏ vẻ như muốn tính sổ với tôi. Điều này khiến tôi thấy rằng việc mang theo luật sư hôm nay là quyết định đúng đắn.

Không để anh ấy có cơ hội nói thêm, tôi ném thẳng bản thảo thỏa thuận ly hôn trước mặt anh: “Đây là bản thỏa thuận của anh. Đọc cho kỹ, nếu có gì không vừa ý thì cứ nói chuyện với luật sư của tôi. Hôm nay chúng ta sẽ cố gắng thống nhất hợp đồng, và ngày mai tôi sẽ đệ đơn lên tòa. Nhưng trước đó, tôi muốn chắc chắn rằng anh sẽ đồng ý ly hôn tại tòa án.”

Tưởng Tùy Châu sững người, ánh mắt anh dừng lại ở tờ giấy trên bàn rất lâu, rồi chầm chậm nhìn vào tôi: “Em muốn ly hôn?”

“Đúng.” tôi đáp.

“Em muốn mọi chuyện đến mức này sao? Chẳng lẽ anh và Diệp Tiểu Noãn phải thực sự có chuyện gì xảy ra thì em mới vừa lòng à?”

Tôi ngồi đối diện, bình thản nói: “Thật kỳ lạ, anh biết rõ có những chuyện đã vượt quá giới hạn, nhưng anh vẫn làm. Anh từng bước thử thách sự chịu đựng của tôi, từng bước kéo thấp giới hạn của tôi. Tôi từng nghĩ rằng sự bao dung của tôi sẽ khiến anh trân trọng tôi hơn, nhưng hóa ra anh lại nghĩ rằng tôi nên bao dung cho anh nhiều hơn. Thì ra, bất kể là người như thế nào, ai cũng có thể được đằng chân, lân đằng đầu. Tưởng Tùy Châu, nếu anh muốn quản chuyện của họ, thì cứ quản. Nếu anh muốn trở thành người thứ ba, cứ làm đi. Nhưng đừng nói với tôi về chuyện đúng sai. Về lý lẽ, tôi không quan tâm. Trước đây tôi mù quáng, còn bây giờ tôi đã đủ lý trí đến mức chính tôi cũng phải sợ hãi.”

Nhưng Tưởng Tùy Châu không đồng ý ly hôn.

Anh nói: “Nếu em thực sự để tâm đến sự tồn tại của Diệp Tiểu Noãn, anh sẽ chuyển cô ấy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc và sắp xếp một công việc khác cho cô ấy. Nhưng Hứa Dương, anh và cô ấy thực sự không có gì cả. Mọi sự chăm sóc của anh dành cho cô ấy đều chỉ vì nể mặt Ôn Húc, hoàn toàn không có chút tình cảm cá nhân nào.”

Tôi gật đầu: “Tốt, tôi biết rồi.”

“Vậy giờ chúng ta có thể ly hôn chưa?” Tôi hỏi.

Tưởng Tùy Châu mặt sầm xuống: “Em nhất định phải vô lý thế sao?”

“Tưởng Tùy Châu, em đã nhẫn nhịn đủ,” tôi ngả người về phía trước, ánh mắt chằm chằm nhìn anh.

“Anh đi tìm cô ấy, em nhịn. Anh nói chuyện với cô ấy, em nhịn. Anh đi dạo cùng cô ấy, em nhịn. Thậm chí em có thể tiếp tục nhịn, vì em tin rằng anh sẽ không thực sự làm gì vượt giới hạn với cô ấy. Nhưng chỉ một lần em ngăn cản, vào ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh lại không ngần ngại lừa dối em, đợi đến khi em ngủ rồi lén lút đi gặp cô ấy. Em là gì, một thứ đáng bị khinh rẻ à? Hay vì em đã nhịn quá nhiều lần nên anh nghĩ rằng em hiền, có thể để anh tùy ý bắt nạt?”

Tôi đứng dậy: “Tưởng Tùy Châu, cuộc hôn nhân này, em nhất định phải chấm dứt.”

Hôm đó, tôi và Tưởng Tùy Châu không đạt được thỏa thuận về việc ly hôn. Trong mắt anh, việc tôi muốn ly hôn chỉ là một sự bộc phát vô lý. Để xoa dịu cơn giận của tôi, anh đã chuyển Diệp Tiểu Noãn lên tầng 12.

Bạn thân tôi hỏi: “Vậy đến bây giờ, anh ta vẫn không tin là cậu thực sự muốn ly hôn à?”

“Anh ta tin chứ, nếu không thì đã không chuyển Diệp Tiểu Noãn đi. Nhưng chính vì chuyện này chỉ xảy ra sau khi tớ đòi ly hôn nên nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Vậy nếu anh ta kiên quyết không chịu ly hôn, cậu tính sao?”

“Anh ta sẽ ly hôn thôi.”

Hôm đó, tôi gặp Ôn Húc. Ban đầu tôi không có ý định chào hỏi, nhưng anh ấy đã gọi tôi lại.

“Hứa Dương, xin lỗi.”

Tôi quay đầu lại nhìn anh. Anh ta cầm ly rượu, tựa lưng vào ghế một cách lười biếng, có vẻ mệt mỏi: “Từ giờ, sẽ không làm phiền hai người nữa. Tôi và Diệp Tiểu Noãn chia tay rồi.”

Lời nói đó khiến tôi nhướn mày lên.

Ôn Húc cười chua chát: “Lần này là thật. Chị tôi nói đúng. Nếu Diệp Tiểu Noãn thực sự muốn ở bên tôi, cô ấy nên chủ động tiếp xúc và giải quyết mâu thuẫn với gia đình tôi. Nhưng cô ấy luôn mang theo định kiến. Chỉ cần gia đình tôi tỏ ra một chút thái độ, cô ấy sẽ phản ứng như thể bị xúc phạm nghiêm trọng. Còn cha mẹ cô ấy cũng xét nét và phán xét tôi. Nhưng tôi vẫn phải cười, phải giả vờ như không có gì. Vậy sao cô ấy không thể làm được như vậy? Cô ấy cứ tính toán từng li từng tí, mỗi lần bỏ ra một chút thì lại muốn tôi đáp trả gấp trăm lần. Tôi phải luôn chiều chuộng và yêu thương cô ấy vô điều kiện, nếu không thì liền bị coi là đối xử tệ với cô ấy. Chẳng lẽ chỉ vì nhà tôi có nhiều tiền hơn?”

Tôi không nói gì, nhưng trong lòng lại đồng ý. Có lẽ đúng là Diệp Tiểu Noãn nghĩ như vậy. Cô ấy cho rằng mình yếu đuối nên luôn có lý.

Cô ấy luôn đóng vai nạn nhân, nghĩ rằng ai cũng muốn làm tổn thương mình, luôn mang theo sự công kích đối với mọi người.

Ngay cả với Ôn Húc, cô ấy cũng đầy gai góc, nhưng chỉ riêng với Tưởng Tùy Châu, cô ấy lại phơi bày sự yếu đuối của mình. Phải thừa nhận rằng, điều này thật kỳ lạ.

Đối với những lời than phiền của Ôn Húc, tôi không đưa ra ý kiến gì.

Nhưng khi tôi chuẩn bị rời đi, anh ấy lại nói tiếp: “Hứa Dương, thực ra cô không cần phải bận tâm. Tưởng Tùy Châu không đối xử đặc biệt với Diệp Tiểu Noãn vì anh ta thích cô ấy đâu.”

Lời nói đó khơi dậy sự tò mò trong tôi, tôi ngồi xuống đối diện anh: “Vậy thì vì sao?”

“Cô có thể không biết, nhưng hồi trung học, anh ấy từng thích một cô gái. Đó là một học sinh nghèo, một người nhờ sự giúp đỡ của gia đình nhà họ Tưởng mới có thể tiếp tục đi học. Tưởng Tùy Châu rất thích cô ấy. Ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, anh ta đã tỏ tình với cô ấy. Cô gái đó đồng ý, và họ ở bên nhau trong ba tháng: hai tháng nghỉ hè và một tháng đầu đại học.”

Tưởng Tùy Châu cuối cùng cũng kể ra, mẹ anh đã phát hiện mối quan hệ của anh với cô gái đó. Bà nói với anh rằng, “Hoặc là con tự chia tay, hoặc để mẹ giúp con kết thúc.”

Tưởng Tùy Châu chưa bao giờ quên được chuyện này, anh thường nói rằng nếu anh kiên định hơn, mạnh mẽ hơn, anh và cô gái đó đã có thể ở bên nhau.