Tôi ở bên chồng không phải vì anh ấy quá xuất sắc, mà vì anh ấy tốt với tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng tôi sẽ mãi được cưng chiều như vậy.
Nhưng một tháng trước, một người lạ đã thêm tôi trên WeChat và gửi cho tôi một bức ảnh.
Trong ảnh là một người đàn ông đang cắt một quả xoài vàng óng, nước xoài chảy đầy tay và dính vào một vết sẹo.
Vết sẹo đó, chồng tôi cũng có.
1
Tôi là con gái duy nhất trong gia đình.
Từ nhỏ, tôi đã biết một điều rằng cả cuộc đời này, dù tôi chẳng làm gì.
Tài sản của ba tôi, tổng giám đốc một trong mười công ty bất động sản hàng đầu cũng đủ để tôi sống sung túc, thậm chí là xa hoa phung phí.
Hồi đại học, tôi không hiểu tại sao mọi người lại vất vả vì vài ngàn đồng học bổng, trong khi đôi giày mà mẹ tôi tiện tay mua khi đi mua sắm cuối tuần còn đắt hơn thế.
Khi đi làm, tôi cũng không hiểu tại sao mọi người lại chịu đựng làm việc trong khi không vui mà không từ chức.
Còn có điều gì quan trọng hơn niềm vui của bản thân chứ?
Tôi và chồng quen nhau trong một hội nghị ngành tâm lý khi cả hai đang thực tập năm cuối.
Lúc đó, anh ấy là trưởng phòng hợp tác thương mại của ban tổ chức, còn tôi chỉ là nhân viên nhỏ được công ty cử đi.
Hôm đó, khi đi thang máy lên lầu, tôi tình cờ gặp một nhà tâm lý học hàng đầu trong nước.
Mọi người trong thang máy đều vây quanh ông ấy, xin số điện thoại và chào hỏi.
Chỉ có tôi, hai tay thả lỏng, không chút bận tâm.
Sau khi hội nghị kết thúc, một người đàn ông tiến đến bên tôi và nói:
“Tôi cứ tưởng cô không làm trong ngành này chứ.”
Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề đang cười với tôi.
Khi anh ấy cười, bọng mắt hơi co lại, đôi mắt cong như lưỡi liềm, trông rất vui vẻ.
Tôi không hiểu: “Ý anh là gì?”
“Vừa rồi trong thang máy, gặp người đó mà cô chẳng hề tỏ ra kích động.”
“Ồ.”
Nếu tôi muốn quen nhà tâm lý học đó, chỉ cần ba tôi gọi một cuộc điện thoại, tôi có thể dùng bữa trưa cùng ông ấy, việc gì phải chen chúc chứ.
Người đàn ông đưa danh thiếp cho tôi, anh ấy là giám đốc kinh doanh, tên Trang Dương.
Rồi, anh ấy thêm WeChat của tôi.
Rồi, anh ấy theo đuổi tôi.
Trang Dương là một người bạn trai rất chu đáo.
Anh ấy nhớ rõ ngày tôi đến tháng và luôn để sẵn trong túi tôi một bình giữ nhiệt đựng nước đường đỏ.
Anh ấy đi mua sắm cùng tôi, đưa ra nhiều ý kiến khi tôi thử đồ, không giống như những người đàn ông gia trưởng khác.
Anh ấy còn thường xuyên mua quà cho bố mẹ tôi nữa.
Đúng vậy, bạn trai của tôi, sao có thể bỏ qua bố mẹ tôi được.
Nhưng mỗi khi Trang Dương đến nhà, đôi khi bố tôi lại không vui.
Tôi hỏi ông tại sao.
Ông nói: “Con gái yêu của ba sắp bị cướp mất rồi, ba không nỡ.”
Tôi nói: “Con mãi mãi là con gái yêu của ba mà!”
Sau đó, tôi vui vẻ kết hôn với Trang Dương, đúng như mong muốn của ba mẹ.
Trong đám cưới, tôi nghe thấy một vài lời bàn tán:
“Gia tài của ông Lý này lại để người ngoài hưởng rồi, không nhà không xe gì cả.”
Nhưng chúng tôi có tình yêu mà!
Những kẻ tầm thường này!
2
Tình yêu này, vào một tháng trước, đã bị mổ xẻ ra phần tối tăm nhất, buộc tôi phải đối mặt với sự đổ vỡ của nó.
Hôm đó tôi vừa hoàn thành một buổi tư vấn, mở điện thoại lên thì thấy một tài khoản WeChat của một người phụ nữ muốn kết bạn.
Nhiều khách hàng thường liên hệ tư vấn online, nên tôi không suy nghĩ gì nhiều và chấp nhận yêu cầu kết bạn.
Nhưng cô ta không nói gì cả, chỉ gửi cho tôi một bức ảnh.
Trong ảnh là một người đàn ông đang cúi đầu dùng dao gọt trái cây để cắt một quả xoài vàng rực, không nhìn rõ mặt.
Rồi, cô ta gửi tiếp một dòng tin nhắn.
“Chồng cô đang cắt xoài cho tôi.”
Câu nói đơn giản đó làm tôi sững sờ, không biết phải phản ứng ra sao.
Đọc những dòng chữ đầy tính mỉa mai và khoe khoang đó, tim tôi như bị ai đó siết chặt, đau đớn không chịu nổi.
Tôi hít một hơi thật sâu, run rẩy như một chiến binh sắp bước vào cuộc tử chiến, phóng to bức ảnh.
Khoảnh khắc đó, tôi không thể thở nổi.
Người đàn ông đó, chính là Trang Dương.
Vì vết sẹo ở phần da giữa ngón cái và ngón trỏ bên tay trái trong bức ảnh, Trang Dương cũng có vết sẹo đó.
Anh ấy từng kể với tôi, hồi cấp hai anh ấy nghịch ngợm, sau khi nghe bài giảng về ma sát sinh nhiệt, đã dùng thước kim loại cọ sát xuống đất, rồi thử đặt lên tay kia để kiểm tra nhiệt độ.
Kết quả, anh ấy bị bỏng và nổi lên một cái bọng nước.
Anh quên mất rằng kim loại dẫn nhiệt rất mạnh.
Sau đó, khi bọng nước vỡ ra, để lại một vết sẹo mãi mãi.
Tôi còn từng cười nhạo anh rất lâu, bảo rằng anh vừa ngốc vừa đáng yêu.
Nhưng bây giờ, bàn tay đó đang cầm một quả xoài, và vết sẹo đó thì ướt đẫm nước xoài.
Người thêm tôi trên WeChat chẳng có gì cả, ảnh đại diện là một màu trắng trơn, không có dòng trạng thái, không có bài đăng nào, ngay cả số WeChat cũng là số ngẫu nhiên chưa được đổi.
Tôi suy nghĩ rất nhiều, rồi gửi lại một tin nhắn: “Cô là ai?”
Nhưng đợi rất lâu, phía bên kia cũng không trả lời.
Tôi giữ chặt bức ảnh và lưu lại vào điện thoại, rồi lặng lẽ thoát khỏi khung chat.
Niềm kiêu hãnh đã được nuôi dưỡng từ nhỏ, không cho phép tôi nhắn thêm bất cứ tin gì nữa.
Dù chỉ một tin, cũng sẽ khiến tôi trở nên yếu đuối.
3
Sau khi tốt nghiệp, tôi mở một phòng tư vấn tâm lý ở Phố Đông, tiền là do ba tôi bỏ ra, nhưng đến giờ, việc kinh doanh vẫn không mấy khấm khá.
Ai cũng nói rằng, tôi sống quá tốt, có ba mẹ giàu có, có người chồng yêu chiều hết mực.
Còn những người đến tìm tôi tư vấn đều là những người đang đối diện với nỗi đau.
Đúng vậy, Trang Dương tốt như thế, luôn an ủi tôi, bảo rằng sự nghiệp cần phải từ từ, làm sao anh ấy có thể ngoại tình chứ!
Chỉ là một tấm ảnh thôi, có thể nói lên được gì chứ!
Nhưng thật sự, tôi rất hoang mang.
Vì sau khi kết hôn, tôi nhận ra rằng gu của tôi và Trang Dương hoàn toàn trái ngược.
Anh ấy thích những cô gái trí thức, đọc nhiều sách, da trắng và vòng một lớn.
Trong các diễn viên AV, anh ấy thích nhất Nishino Sho, tốt nghiệp đại học Waseda, cỡ C.
Còn tôi, chỉ tốt nghiệp một trường bình thường, ngực thì phẳng lì, lại còn hay làm nũng với chút tính tiểu thư.
Tôi đau đầu như muốn nổ tung.
Tôi không muốn hỏi, không muốn nghe, không muốn đối diện.
Chỉ cần Trang Dương vẫn đối xử tốt với tôi, mọi chuyện khác chỉ là những trở ngại nhỏ trong tình yêu của chúng tôi mà thôi.
Đúng lúc đó, Trang Dương nhắn tin.
“Khách hàng tặng hai vé xem nhạc kịch tối nay, chuyển thể từ tiểu thuyết Đỏ và Đen của Stendhal, anh tan làm sẽ qua đón em.”
Ngay sau đó, anh ấy còn gửi poster nhạc kịch cho tôi.
Thấy không, Trang Dương luôn nhớ sở thích của tôi.
Anh ấy sinh ra ở một huyện nhỏ hẻo lánh tại An Huy, trong lòng thật ra không thích các loại nhạc kịch, huống hồ còn là tiếng Pháp.
Nhưng lần nào anh ấy cũng sẵn sàng thay đổi vì tôi, cùng tôi làm mọi thứ tôi thích, như vậy chưa đủ để chứng tôi anh ấy yêu tôi sao?
“Em đồng ý.
Chồng yêu!”
3
Khác với mọi khi Trang Dương sẽ lái xe xuống hầm đợi tôi, lần này tôi đã xuống sớm.
Tôi quá muốn lao vào vòng tay của Trang Dương, nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy biết bao, và chắc chắn anh ấy sẽ xoa đầu tôi rồi nói:
“Ngốc quá.”
Tôi đứng bên lề đường dưới công ty, đúng giờ Trang Dương đến.
Vừa lên xe, tôi vừa thắt dây an toàn vừa gọi anh ấy đầy âu yếm.
“Chồng yêu~”
Sau đó tôi quen tay cầm điện thoại của Trang Dương đã kết nối với CarPlay để giúp anh ấy bật bản đồ.
Nhạc kịch diễn ra ở Nhà hát Văn hóa Hoàng Phố, còn công ty tôi ở Phố Đông.
Trong giờ cao điểm buổi tối thứ Sáu ở Thượng Hải, ngay cả tài xế dày dạn kinh nghiệm cũng cần bản đồ để tránh tắc đường.
Tôi mở màn hình khóa, bật bản đồ và chuẩn bị tìm điểm đến.
Chúng tôi mới đi Nhà hát Văn hóa tháng trước nên tôi không gõ địa chỉ, mà vào lịch sử tìm kiếm.
Trang đầu tiên không có.
Tôi bấm vào xem thêm lịch sử tìm kiếm.
Có rồi.
Không chỉ có Nhà hát Văn hóa, mà còn có một trường đại học ở Bảo Sơn, và bên cạnh đó là… một khách sạn.
Tôi bỗng thấy nghẹt thở.
Không thể nào!
Trang Dương không thể làm thế với tôi được!
Trang Dương là giám đốc kinh doanh, đôi khi cần gặp gỡ nhà cung cấp, có lẽ khách sạn yên tĩnh… phù hợp để bàn công việc.