“Chuyện cũ không cần nhắc lại. Hy vọng sau này cậu đừng đến làm phiền vợ tôi nữa.”
Giang Húc nghiến răng nhìn Tống Kỳ, nhưng không nói gì. Tống Kỳ kéo tay tôi, quay người bước đi.
“Thật sự không cần em giải thích sao?”
Tôi ngẩng đầu, khẽ hỏi.
“Tất nhiên là cần chứ, nhưng anh không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Giang Húc.”
Tống Kỳ hừ nhẹ một tiếng.
“Về đến nhà, em phải kể rõ ràng mọi chuyện, không được giấu anh một chữ, biết chưa?”
Tôi bật cười, gật đầu thật mạnh:
“Được!”
Tôi nhớ lại trước đây, Tống Kỳ cũng từng âm thầm hỏi về chuyện của tôi và đồng nghiệp nam. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ anh ấy tò mò. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh ấy không phải tò mò mà là đang ghen.
Phía sau không có tiếng động gì. Tôi cố gắng kiềm chế ý muốn quay đầu lại, bước theo Tống Kỳ tiến về phía trước.
Tôi không muốn vừa đi vừa ngoái lại. Chỉ khi không chìm đắm trong quá khứ, con người mới có thể nắm lấy tương lai.
Tôi may mắn vì chưa bao giờ yêu sai người, và càng may mắn hơn vì sau tổn thương, tôi vẫn có dũng khí để bắt đầu một cuộc sống mới.
Tạm biệt, Giang Húc. Nhưng tốt nhất là không bao giờ gặp lại nữa.
Ngoại truyện về Giang Húc
Lúc đầu, Giang Húc hẹn hò với An Tuệ quả thật chỉ là để ứng phó với cha mẹ
An Tuệ là một đối tượng kết hôn rất tốt. Cô ấy có ngoại hình xinh đẹp, tính cách dịu dàng, công việc ổn định và cha mẹ cởi mở.
Ở bên cô ấy, dù không yêu, cuộc sống cũng sẽ không quá khó khăn.
Những gì Giang Húc làm cho An Tuệ thật ra chỉ là thói quen.
Sau khi ở bên mối tình đầu 10 năm, Giang Húc đã quen với việc chăm sóc từng li từng tí cho cô ấy.
Khi anh ấy đem những thói quen đó áp dụng lên An Tuệ…
Rất nhanh chóng, Giang Húc nhận được sự đáp lại chân thành từ An Tuệ.
Anh hiểu rõ rằng cô yêu anh, yêu rất nhiều. Khi nhìn anh, trong đôi mắt An Tuệ luôn lấp lánh những ngôi sao xinh đẹp.
Công việc của Giang Húc bận rộn, mối tình đầu của anh chia tay vì lý do kinh tế, trong lòng anh vẫn luôn ôm một khát khao muốn thành công.
Nhưng An Tuệ chưa bao giờ nói gì, cô chỉ âm thầm tìm hiểu, học được rất nhiều cách để giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn mỗi khi say xỉn.
Từ việc ban đầu anh thường xuyên nghĩ đến mối tình đầu, dần dần về sau anh rất ít khi nhớ đến cô ấy.
Anh dọn dẹp căn nhà mới của cả hai thật sạch sẽ, dự định sẽ dành trọn vẹn không gian đó cho An Tuệ.
Cả hai bên gia đình đều rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, nên lễ cưới của họ bắt đầu được lên kế hoạch.
Rồi Giang Húc nhận được tin nhắn từ mối tình đầu, người đã lâu không liên lạc:
“Em ly hôn rồi.”
Nói rằng trong lòng không hề xao động là nói dối, nhưng những xao động đó chưa bao giờ làm lung lay ý định muốn cưới An Tuệ của anh.
Chỉ là sau đó, khi biết nguyên nhân ly hôn của mối tình đầu là do bạo hành gia đình, Giang Húc lại liên lạc với cô ấy nhiều hơn.
Ngày trước, khi họ còn bên nhau, mối tình đầu của anh cũng là một cô gái tươi sáng, hoạt bát.
Vậy mà chỉ sau ba năm, cuộc sống đã bào mòn tất cả những góc cạnh của cô.
Cô ấy gọi điện cho anh, khóc lóc kể về những uất ức trong những năm qua, nói rằng chưa bao giờ quên được anh. Giang Húc chỉ có thể an ủi cô.
Hiện giờ điều kiện kinh tế của anh đã ổn, mối tình đầu vì ly hôn nên kinh tế đang gặp khó khăn, anh cũng chủ động giúp đỡ.
Mối tình đầu chủ động đề nghị nhờ anh đi xem nhà thuê cùng, nói rằng nhân viên môi giới là một người đàn ông, cô ấy vì từng bị bạo hành nên bây giờ rất đề phòng với đàn ông, chỉ tin tưởng mình anh.
Giang Húc đã đồng ý đi cùng. Nhưng khi giải thích lý do về muộn với An Tuệ, anh đã nói dối rằng phải làm thêm ở công ty.
Trong lòng anh có chút áy náy, nhưng thực sự không muốn có rắc rối gì trước lễ cưới. Anh sợ An Tuệ sẽ nghĩ nhiều.
Anh nghĩ…
Chỉ cần mối tình đầu thuê được nhà, ổn định cuộc sống mới, những chuyện sau này sẽ không liên quan gì đến anh nữa.
Anh sẽ tập trung chuẩn bị lễ cưới, cùng An Tuệ bắt đầu một cuộc sống mới.
Chỉ là lúc đó anh không ngờ rằng mình sẽ không còn cơ hội cho một cuộc sống mới nữa.
Mối tình đầu viện cớ muốn xem nhà tân hôn, rồi tiện thể vào phòng tắm.
Khi ra ngoài, trên người cô ấy đã xuất hiện một mùi hương kỳ lạ, khiến Giang Húc cảm thấy đầu óc choáng váng.
Những chuyện sau đó anh không còn chút ấn tượng nào.
Đến khi tỉnh lại, anh đang ôm mối tình đầu, quần áo xộc xệch, còn An Tuệ thì đứng ngay cửa, trừng mắt nhìn anh, lặng lẽ quan sát.
Khoảnh khắc đó, Giang Húc cuối cùng cũng hiểu thế nào là tan nát cõi lòng.
Anh muốn xin An Tuệ tha thứ, nhưng lại không biết bắt đầu giải thích từ đâu.
Anh chỉ có thể cầu xin cô ấy hết lần này đến lần khác, mong cô đừng chia tay.
Anh hứa sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, không ngừng phân tích tình cảm của mình dành cho An Tuệ.
Nhưng tất cả những nỗ lực ấy không thể khiến An Tuệ quay đầu lại.
Cuối cùng, anh nghe được tin An Tuệ sắp kết hôn với Tống Kỳ. Tấm thiệp mời điện tử được gửi đến từ một người bạn chung của họ.
Anh chỉ mở ra nhìn thoáng qua, rồi ngay lập tức mất hết lý trí, gọi điện cho Tống Kỳ, yêu cầu gặp mặt.
Dường như Tống Kỳ đã chuẩn bị sẵn, hẹn gặp anh tại một địa điểm và thời gian nhất định. Vừa gặp nhau, hai người đã lao vào đánh nhau túi bụi.
“Tôi coi cậu là anh em, cậu coi tôi là gì hả?”
Giang Húc gào lên, đấm từng cú không chút thương tiếc.
“An Tuệ là bạn gái của tôi, người cô ấy phải lấy là tôi!
Cậu có từng nghe câu ‘vợ bạn không được động’ chưa?”
Tống Kỳ nghiêng đầu tránh cú đấm của anh, rồi trả lại Giang Húc một cú móc trái:
“Giang Húc, là cậu không biết trân trọng. An Tuệ bây giờ là vợ tôi rồi.
Câu này cũng đến lượt tôi nói với cậu: ‘Vợ bạn không được động vào’”
Tống Kỳ nói.
Giang Húc ngã nhào xuống đất, thở dốc. Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Tống Kỳ, anh đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nhưng anh không dám thừa nhận.
Anh thà tin rằng Tống Kỳ kết hôn với An Tuệ chỉ là do thuận tiện, cũng không thể chấp nhận sự thật rằng có lẽ Tống Kỳ đã yêu An Tuệ từ lâu.
Nếu đúng là vậy, thì anh với An Tuệ sẽ không còn đường quay lại.
“… Tống Kỳ.”
Giang Húc khó khăn đứng dậy, ôm chặt eo, đau đớn nhìn anh ấy.
“Trả An Tuệ lại cho tôi, được không? Đừng cưới cô ấy. Cô ấy đã từng hứa sẽ làm cô dâu của tôi.”
Tống Kỳ đứng nhìn anh từ trên cao xuống.
“Giang Húc, là cậu không biết trân trọng, mới cho tôi cơ hội này. Chỉ riêng điều đó thôi, tôi thật sự phải cảm ơn cậu vì đã giúp tôi.”
Giang Húc nhìn anh ấy, lòng quặn thắt, không thể kìm nén thêm nữa. Anh biết rõ Tống Kỳ sẽ không buông tay.
Ngày cưới, Giang Húc không đến dự.
Anh biết mình yêu An Tuệ, nhưng trước đây anh luôn mơ hồ, không phân biệt được tình cảm dành cho An Tuệ và mối tình đầu khác nhau như thế nào.
Nhưng vào ngày hôm đó, anh đã hiểu.
Anh lái xe lặng lẽ bám theo đoàn xe cưới suốt quãng đường, không ngừng nghĩ rằng tại sao chú rể ngồi trong chiếc xe chính lại là Tống Kỳ?
Đáng lẽ người đó phải là anh mới đúng.
Trong hội trường đám cưới rộng lớn, nhờ mối quan hệ với quản lý khách sạn, anh lén trốn trong phòng VIP trên tầng hai, không có ai.
Anh âm thầm quan sát toàn bộ buổi lễ.
Anh nhìn thấy An Tuệ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Tống Kỳ…
Nắm tay, ôm, và hôn. Giang Húc điên cuồng cắn ngón tay mình, trong đầu cứ lẩm bẩm:
“Không đúng, không đúng. Người kết hôn với Tuệ Tuệ phải là mình mới đúng.”
Thậm chí, anh còn có một ý nghĩ bốc đồng, muốn phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ hội trường hôn lễ này.
Tại sao Tống Kỳ lại có thể cười hạnh phúc đến thế?
Hắn là kẻ trộm, là tên cướp. Hắn đã cướp đi tất cả của anh. Hắn phải chịu cảnh sống không bằng chết.
Giang Húc trốn trong bóng tối, ánh mắt độc ác nhìn tất cả mọi thứ.
Nhưng rồi trong một khoảnh khắc, ánh mắt anh bất chợt chạm phải ánh nhìn của An Tuệ đang ngước lên.
Như thể bị lửa đốt, Giang Húc hoảng hốt rụt ánh mắt lại, ẩn mình hoàn toàn vào bóng tối.
Căn phòng VIP yên lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng tim đập như sấm rền của anh.
Anh mơ tưởng An Tuệ sẽ lao lên, đẩy cửa phòng VIP ra, ôm chặt lấy anh mà khóc, nói rằng cô sẽ không kết hôn nữa, rằng cô vẫn muốn làm vợ anh.
Trong cơn hoảng loạn, anh thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh tượng ấy.
Giang Húc mỉm cười một cách mơ hồ, chậm rãi rút từ túi áo trước ngực ra một chiếc nhẫn.
Đó là kiểu dáng nhẫn nữ, ngón áp út của anh không đeo vừa, nên anh đeo nó vào ngón út.
Anh đưa chiếc nhẫn ra ánh sáng mờ nhạt xuyên qua tấm rèm dày, ngắm nhìn cẩn thận.
Đó là chiếc nhẫn cưới của họ. Thật đẹp làm sao.
Anh cúi đầu, nhắm mắt, hôn lên chiếc nhẫn với tất cả sự thành kính.
Thế nhưng, giọt nước mắt trượt dài từ khóe mắt, rơi xuống chiếc nhẫn, cuối cùng cũng tan vỡ.