“Em không tò mò tại sao hôm nay Tống Kỳ không có thời gian ở bên em kỷ niệm ngày cưới sao?”

“Không tò mò. Nếu anh ấy thực sự thất hứa, anh ấy sẽ chủ động giải thích với em.”

Giang Húc nghiến răng:

“Em tin tưởng anh ta như vậy sao?”

“Đúng, em tin tưởng anh ấy, như ngày xưa em đã từng tin tưởng anh.”

Tôi nhìn thẳng vào gương mặt bỗng chốc tái nhợt của Giang Húc, cảm thấy bất ngờ khi bản thân không hề thấy hả hê.

Dù Tống Kỳ có lý do gì để thất hẹn, thì nỗi đau gây ra cho tôi cũng không thể lớn hơn lúc tôi tận mắt thấy Giang Húc và mối tình đầu của anh ấy lăn lộn trên cùng một chiếc giường.

Tôi và Giang Húc chia tay ngay trước thềm đám cưới. Lúc đó tình huống trở nên rất khó xử, nhưng tôi và anh ấy chia tay trong sự bình thản.

Tôi luôn biết Giang Húc có một mối tình đầu kéo dài 10 năm và cũng biết lý do họ chia tay không phải vì hết yêu.

Mà là do bố mẹ cô ấy cảm thấy hoàn cảnh gia đình của Giang Húc không đủ tốt, nên ép cô ấy phải lấy một thiếu gia nhà giàu khác.

Nói lòng mình không chút bận tâm thì là nói dối, nhưng vì yêu Giang Húc nên tôi chấp nhận tất cả điều đó.

Giang Húc đối với tôi cũng thật sự rất tốt. Tất cả mật khẩu của anh ấy đều là ngày sinh của tôi, anh ấy đặt tôi lên đầu danh sách bạn bè trên WeChat, và luôn chuẩn bị cho tôi nhiều điều bất ngờ.

Anh ấy rất bận rộn với công việc, nhưng từ khi sống chung với tôi, chỉ cần có thời gian, anh ấy luôn cố gắng đón đưa tôi đi làm.

Anh ấy không giỏi nấu ăn, nhưng với vài món tôi thích, tay nghề của anh ấy có thể nói đã đạt đến trình độ xuất sắc.

Anh ấy có rất nhiều ưu điểm, đủ để khiến tôi – một kẻ ngây thơ lần đầu bước vào tình yêu – đắm chìm vào cái bẫy ngọt ngào ấy, không thể nào thoát ra.

Chúng tôi ở bên nhau ba năm, chưa từng cãi nhau, dù có lúc giận dỗi, chúng tôi vẫn ngồi xuống nói chuyện một cách bình tĩnh.

Trước đây, tôi nghĩ đó là tính cách của anh ấy, rằng tôi đã may mắn thế nào khi tìm được một người đàn ông tuyệt vời như vậy.

Sau này mới hiểu, anh ấy làm tất cả những điều tốt đẹp ấy, hoàn hảo đến vậy, đơn giản vì anh ấy không yêu tôi.

Bản chất của tình yêu vốn dĩ xấu xí và mù quáng.

Nó khiến người ta phát điên, ghen tuông, đố kỵ, rơi vào trạng thái mất kiểm soát.

Nhưng Giang Húc thì không. Anh ấy luôn kiên nhẫn, luôn bao dung, và cũng luôn khiến tôi cảm thấy mình không bao giờ có thể chạm đến.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình nhìn thấy con người thật của Giang Húc, là vào ngày mối tình đầu của anh ấy ly hôn.

Hôm đó, Giang Húc đi làm về trễ. Tâm trạng của anh ấy luôn không tốt. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy đang gặp chuyện gì đó phiền lòng trong công việc, nên tôi dốc hết sức lực để massage, xoa bóp vai cho anh ấy, mong anh ấy vui lên.

Anh ấy cố gượng cười với tôi, nhưng không duy trì được lâu rồi lại buông xuống. Khi đi ngủ, anh ấy cũng rất trầm lặng, ôm tôi nhưng không biết đang suy nghĩ gì.

“Anh rốt cuộc làm sao vậy?”

Tôi xoa đầu anh ấy, nhẹ giọng hỏi. Anh ấy siết chặt tôi hơn một chút, phủ nhận:

“Không có gì.”

“Thật không? Em không tin chút nào.”

“Thật mà.”

Anh ấy đặt lên trán tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon:

“Ngủ đi, chúc ngủ ngon.”

Tôi lo lắng cho anh ấy, nên ngủ không yên giấc. Nửa đêm tỉnh dậy, tôi nhìn thấy Giang Húc quay lưng về phía tôi, ngồi trên bệ cửa sổ, màn hình điện thoại vẫn còn sáng.

Trực giác của phụ nữ trong một số thời điểm thực sự rất nhạy.

Sáng hôm sau, nhân lúc Giang Húc đang rửa mặt, tôi mở điện thoại của anh ấy lên và thấy tin nhắn của mối tình đầu gửi cho anh ấy:

“Em ly hôn rồi.”

Giang Húc không trả lời, nhưng việc khiến anh ấy mất bình tĩnh, thậm chí mất ngủ, tôi không ngây thơ đến mức tin rằng anh ấy thực sự không dao động chút nào.

Chỉ là tôi cũng rất hiểu, giữa họ có mối liên kết kéo dài suốt 10 năm.

Tất cả thanh xuân của Giang Húc đều in bóng hình của mối tình đầu đó.

Yêu cầu Giang Húc hoàn toàn không có phản ứng gì, e rằng quá gượng ép.

Tôi nên rộng lượng một chút, chỉ là lúc đó trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Cảm giác rõ ràng những gì tôi trao cho Giang Húc đều là lần đầu tiên: lần đầu nắm tay, lần đầu ôm, lần đầu hôn…nhưng Giang Húc thì không.

Tất cả những điều tốt đẹp anh ấy dành cho tôi, đều là do được mối tình đầu dạy dỗ mà ra.

Dường như một khi rời khỏi thời học sinh, mỗi người chúng ta yêu đều mang theo bóng dáng của người cũ.

Nhưng tôi và Giang Húc đã tính đến chuyện kết hôn rồi. Hai bên gia đình đều ủng hộ cuộc hôn nhân này, thậm chí còn đang xem nhà để làm tổ ấm.

Tôi nén lại cảm giác chua xót trong lòng, định cho Giang Húc chút thời gian để giải quyết chuyện này.

Lúc đó, tôi thật ngây thơ, nghĩ rằng ai cũng sẽ như mình tưởng tượng: đã thu dọn xong mối tình trước rồi mới bước vào mối tình mới.

Vì vậy, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng nghĩ rằng tôi và Giang Húc sẽ chia tay.

Nhưng tôi không biết rằng, hóa ra rất nhiều người vừa tiến về phía trước, vừa ngoái đầu nhìn lại. Cuối cùng, làm tổn thương người này, hại đến người kia.

Hôm nay, Giang Húc nhất quyết không để tôi tự ý rời đi. Tôi cũng không muốn lôi kéo, cãi vã với anh ấy, để tránh những lời đồn thổi ở công ty nên đành lên xe của anh ấy.

Vừa ngồi xuống ghế phụ, tôi khựng lại một chút. Chiếc xe này tôi đã ngồi suốt ba năm, mọi nội thất đều do chính tay tôi trang trí.

Bên cạnh bảng điều khiển, hai con búp bê nhỏ với nụ cười tươi rói vẫn được đặt ở vị trí cũ.

Nước hoa xe hơi vẫn là mùi hương tôi từng thích. Ngay cả góc nghiêng của ghế phụ cũng giống hệt như ngày xưa.

Tôi không thấy hoài niệm, chỉ thấy buồn cười.

Tại sao con người luôn phải đợi đến khi mất đi rồi mới bắt đầu nhớ đến những điều tốt đẹp của người cũ?

“Em biết Lương Hàm chứ?”

Giang Húc đưa cho tôi một xấp ảnh dày.

“Cô ấy đã về nước rồi. Theo những gì anh biết, dạo này Tống Kỳ và Lương Hàm đi lại khá thân thiết, có dấu hiệu tình cũ không rủ cũng tới.”

“Vậy thì liên quan gì đến anh?”

“Tất nhiên là có liên quan!”

Giang Húc đột nhiên kích động.

“Nếu em có thể tha thứ cho Tống Kỳ, vậy tại sao lúc trước em không thể tha thứ cho anh?”

Vì ngày đó đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh, nên em mới không thể chấp nhận sự phản bội của anh, đúng không?

Tôi thu dọn những tấm ảnh, dịu dàng nhìn Giang Húc:

“Anh biết không, sau khi ở bên anh, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay.

Em yêu anh và em tin tưởng rằng anh cũng yêu em. Mỗi ngày ở bên anh, em đều sống trong hạnh phúc.

Em thích mùi hương của anh, thích cảm giác an yên khi được anh ôm, thích khoác tay anh, cùng anh sánh bước vai kề vai. Em gần như mù quáng vì anh.

Nhưng Giang Húc, anh đã hủy hoại mọi niềm tin của em về tình yêu và hôn nhân. Anh khiến mọi sự kiên định và niềm vui của em trở thành một trò cười.

Hôm nay, nếu Tống Kỳ thực sự ngoại tình, ai cũng có quyền đứng trước mặt em mà trách cứ anh ấy vì đã làm tổn thương em.

Nhưng riêng anh, Giang Húc, anh không có tư cách đó. Sẽ không có người đàn ông nào có thể gây ra tổn thương lớn hơn anh đã gây ra cho em.”

Giang Húc nhìn tôi, đầy vẻ bi thương, hồi lâu mới nghẹn ngào thốt lên:

“Nhưng… Tuế Tuế, anh chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương em. Dù em tin hay không, anh thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện phản bội em.”

Về sự phản bội của Giang Húc, giờ đây tôi đã có thể bình thản đối mặt.

Ngày chia tay, tôi cũng rất dứt khoát, không cho anh ấy cơ hội níu kéo.

Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ cảm giác đau khổ của mình khi đó.

Tôi không thể ngủ được, ngày đêm thao thức, nhắm mắt lại là thấy tất cả những điều tốt đẹp mà anh đã dành cho tôi.

Tôi bắt đầu dằn vặt, lặp đi lặp lại trong đầu câu hỏi:

Giang Húc có thật sự yêu tôi không?

Tôi phủ nhận toàn bộ quá khứ ngọt ngào giữa tôi và anh. Thậm chí, tôi còn nghi ngờ tất cả những gì chúng tôi có với nhau đều là giả dối.

Anh ấy yêu tôi sao?

Nếu không yêu tôi… làm sao anh ấy có thể đối xử với tôi chu đáo, quan tâm và bao dung như thế?

Scroll Up