Chỉ cần tìm được cô, cô muốn anh làm gì cũng được.
Thế nhưng đầu dây bên kia, Hạ Thanh Thiên lại không có chút cảm động nào như anh tưởng tượng.
Ngược lại, cô thở dài một hơi đầy mất kiên nhẫn:
“Cậu nhỏ, sao dạo này cậu phiền vậy? Phiền như một bà cô lắm chuyện ấy!”
Hạ Thanh Thiên thật sự không hiểu nổi, sao cậu nhỏ lại trở nên trẻ con như vậy.
Trước kia cô yêu anh, thích bám lấy anh là vì cảm thấy anh chín chắn ổn định, khiến cô có cảm giác an toàn.
Nhưng giờ cô nhận ra, anh cũng chẳng khác gì mấy nam sinh cùng lớp cô, đều vừa kiêu ngạo vừa ấu trĩ.
Đặc biệt là những hành vi trẻ con, thật sự quá buồn cười.
Nhưng cô cũng đã tự kiểm điểm sâu sắc, kiếp trước cô cũng rất trẻ con, hôm ấy tỏ tình với Cận Dịch Chu, sau đó còn làm ra chuyện nực cười như thế.
Dù cô không hiểu tại sao kiếp này Cận Dịch Chu lại không yêu Lâm Nhã, mà lại yêu cô.
Nhưng điều đó không phải thứ cô mong muốn, kiếp này cô muốn rời xa anh.
Hạ Thanh Thiên chỉ đang bày tỏ một quan điểm trong lòng, nhưng quan điểm ấy lại như tiếng sét đánh vào đầu Cận Dịch Chu.
Anh cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Thanh Thiên của anh vậy mà lại nói anh phiền, lắm chuyện!
Giọng anh run rẩy, anh đã hạ mình đến mức này để nhận lỗi rồi, vậy mà cô vẫn không chịu tha thứ cho anh.
“Thanh Thiên, rốt cuộc anh phải làm gì, em mới chịu tha thứ cho anh?”
Anh nghẹn ngào, một cảm giác thất bại mênh mông bao trùm lấy anh.
“Cậu nhỏ, em đã sớm tha thứ cho anh rồi mà. Em từng nói, trước kia là do em sai, không nên có những suy nghĩ không đúng với anh.”
“Chuyện em từng gây rắc rối cho anh, anh còn có thể tha thứ, thì tất nhiên em cũng sẽ không trách anh nữa đâu!”
Giọng điệu nhẹ nhàng của Hạ Thanh Thiên khiến tim anh như nở hoa.
Cô tha thứ cho anh rồi!
Anh vui sướng nhảy dựng lên, cảm thấy cả ánh nắng cũng rạng rỡ hơn.
“Thanh Thiên, em đang ở đâu, anh lập tức đến đón em về nhà!”
“Về nhà? Cậu nhỏ, em sẽ không quay về nhà họ Cận nữa đâu. Nhưng ơn nuôi dưỡng của nhà họ Cận, em sẽ không quên, đợi đến khi em có đủ năng lực, nhất định sẽ báo đáp nhà họ Cận.”
Giọng cô kiên định khiến chút cuồng nhiệt vừa dâng lên trong lòng Cận Dịch Chu lập tức tan biến.
“Cậu nhỏ, nếu không có chuyện gì quan trọng, em hy vọng anh đừng làm phiền em nữa, việc học của em rất bận!”
Cúp máy, Hạ Thanh Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây cô còn nghĩ cậu nhỏ không giống những người đàn ông khác, anh điềm tĩnh, quyết đoán, giỏi suy nghĩ.
Nhưng giờ cô nhận ra, đàn ông cũng giống nhau cả thôi.
Anh từng mê mẩn Lâm Nhã, sau này rồi cũng sẽ bị người phụ nữ khác mê hoặc.
21
Cô vẫn còn rất trẻ, tương lai còn vô vàn khả năng, tuyệt đối không thể để chuyện yêu đương trói buộc bước chân mình.
Cô không hiểu vì sao kiếp trước mình lại ngốc như vậy, đem toàn bộ hy vọng đặt lên một người đàn ông.
Rõ ràng chỉ cần một mình cô cũng có thể sống một cuộc đời rực rỡ.
Hạ Thanh Thiên thầm thấy may mắn vì sau khi trọng sinh đã tỉnh ngộ, cũng may là đám cưới năm đó không thành.
Nếu không thì cô lại trở thành một người phụ nữ ngu ngốc đánh mất bản thân, chỉ biết tranh giành vì đàn ông, chỉ biết quanh quẩn bên con cái.
Và đúng lúc này, Cận Dịch Chu cũng cuối cùng đã hiểu rõ, Thanh Thiên của anh sẽ không quay lại nữa.
Anh không chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, tim như bị bóp nghẹt, anh ôm ngực ngã vật xuống đất.
Thế nhưng trong lòng vẫn có một giọng nói vang lên: anh sẽ không từ bỏ! Anh phải đến thành phố của cô để tìm cô!
Cận Dịch Chu tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hạ Thanh Thiên, nhưng cô như cố tình tránh mặt, khiến anh không sao tìm ra được.
Lúc này, trợ lý lại báo cho anh một tin còn tệ hơn: ông nội đã ngã bệnh!
Thì ra trong khoảng thời gian Cận Dịch Chu chỉ lo tìm Hạ Thanh Thiên, hoàn toàn bỏ bê việc điều hành công ty.
Ông cụ nhà họ Cận đành phải tạm thời tiếp quản công ty, nhưng chỉ vài ngày đã thấy sức lực không kham nổi, cộng thêm sức khỏe vốn dĩ đã yếu, chẳng mấy chốc đã kiệt sức mà ngã bệnh.