7
Tôi đã đồng ý với hai bác, trước khi ra nước ngoài sẽ gặp mặt người đó một lần.
Chỉ là không ngờ, người đến theo hẹn lại là người mà tôi phải gọi một tiếng “chú nhỏ”.
Cô bạn thân cũng ngạc nhiên không nói nên lời, nắm chặt tay tôi thì thầm hét lên:
“Miên Miên, người hẹn hò với cậu là Cố Dật An đấy!”
Tôi ngồi thẳng lưng theo phản xạ, mặt hơi đỏ lên: “Tôi cũng không biết là anh ấy.”
“Tớ chịu không nổi rồi, Miên Miên, tớ sợ quá, tớ phải trốn đây.” Bạn thân nói xong, lập tức thả tay tôi ra.
Cố Dật An còn chưa đến gần, cô ấy đã đứng bật dậy: “Chú Cố, cháu xin phép đi vệ sinh một lát.”
Nói xong, cô ấy còn cúi chào một cách rất ngoan ngoãn, chỉ đi được vài bước, cô ấy đã biến mất như con thỏ chạy trốn.
“Chú nhỏ.”
Tôi khẽ chào, bất giác không dám nhìn thẳng vào anh như trước nữa.
Cố Dật An ngồi xuống đối diện tôi: “Muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được ạ, cháu không kén ăn.”
Cố Dật An chọn vài món, hỏi tôi: “Được không?”
Nhìn một chút vào thực đơn, toàn là những món tôi thích ăn, tôi hơi bất ngờ, không kiềm được nhìn anh một chút.
Người đàn ông trong ký ức tôi, luôn toát ra khí chất cao ngạo lạnh lùng, hôm nay lại ăn mặc có phần thoải mái, bớt đi vẻ xa cách thường ngày.
Nhưng tôi vẫn hơi dè dặt, nhỏ giọng đáp: “Được ạ.”
Sau khi phục vụ cầm thực đơn đi, Cố Dật An đột nhiên hỏi: “Giang Miên, em rất sợ tôi sao?”
Tôi vô thức gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu. Ngày thường gặp anh, tôi chỉ đứng xa xa theo chân hai bác nhìn một cái.
Thỉnh thoảng nghe các bậc trưởng bối trò chuyện, tôi cũng chỉ đứng yên bên cạnh, không dám xen vào.
Anh tuổi không lớn, chỉ là vai vế cao hơn, thật ra năm nay anh mới chỉ hai mươi bảy tuổi.
“Vậy em cảm thấy tôi thế nào?” Tôi có chút ngẩn ngơ.
Cố Dật An khẽ cười: “Đừng căng thẳng, em có thể suy nghĩ rồi trả lời.”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Chú nhỏ…”
“Giang Miên, em có thể gọi tên tôi.”
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, một lúc sau mới khẽ gọi: “Cố Dật An.”
“Em còn phải đi du học, ít nhất hai năm nữa…”
“Không sao, nếu em đồng ý, chúng ta có thể đính hôn trước.”
“Tại sao?” Tôi hơi khó hiểu.
Anh có quá nhiều lựa chọn trong chuyện hôn nhân, còn tôi chỉ là một cô gái mồ côi mẹ từ sớm, bố thì đi bước nữa, có nhà mà như không.
Cố Dật An đưa ly nước trái cây đã rót sẵn cho tôi, ngón tay anh dài và mạnh mẽ, đặt lên thành ly thủy tinh, trông như ống ngọc.
Tôi bất giác nhìn đến đờ đẫn. Anh đặt ly xuống, nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu tôi.
“Giang Miên, tôi không muốn làm em sợ.”
“Vậy nên, cứ giữ bí mật trước nhé.”
9
Ba ngày trước khi đi du học, tôi và Cố Dật An âm thầm đính hôn.
Ngày trước khi bay, Châu Cảnh Sâm đột nhiên gọi cho tôi.
“Giang Miên, mai là sinh nhật anh.”
Tôi vừa thu dọn hành lý vừa trả lời qua loa: “Ừm.”
“Em biết chỗ rồi.”
Giọng Châu Cảnh Sâm vẫn lười biếng như thường.
“Thang cho em rồi, xuống hay không tùy em.” Tôi còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã ngắt.
Chú tôi đến gõ cửa: “Miên Miên, chú Cố đến đón con đi ăn tối kìa.”
Tôi vội đáp một tiếng, đóng nắp vali lại, cuộc gọi của Châu Cảnh Sâm vừa rồi đã bị tôi quên bẵng đi.
Vì ngày hôm sau sẽ phải bay một chặng dài, nên Cố Dật An cũng không đưa tôi về quá muộn.
Trong bữa tối, anh có uống chút rượu. Khi tôi xuống xe, anh đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.
“Miên Miên.” Cố Dật An khẽ siết tay, kéo tôi lại gần.
Anh mang theo hương rượu dịu nhẹ, phảng phất mùi gỗ tuyết tùng thanh mát và đầy nam tính.
Không giống như vẻ kiêu ngạo và ngông nghênh của Châu Cảnh Sâm, Cố Dật An toát ra mùi hương rất riêng của một người đàn ông trưởng thành.
Tôi chợt thấy tim mình xao xuyến.
Cho đến khi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi.
“Ngủ sớm nhé.”
“Mai anh đưa em ra sân bay.” Anh nói, rồi còn nhẹ nhàng xoa môi tôi.
Khi tôi còn đang ngượng ngùng không biết làm gì, anh ghé sát tai tôi nói khẽ: “Miên Miên của chúng ta, đúng là người cũng dịu dàng như cái tên.”
10
Đến bảy giờ tối, bạn bè đều đã có mặt, chỗ ngồi bên cạnh Châu Cảnh Sâm vẫn trống.
Anh không dẫn bạn gái theo, mọi người đều hiểu ngầm, chỗ đó là để dành cho Giang Miên.
Sau bao nhiêu chuyện, thực ra họ cũng nhận ra, trong lòng Châu Cảnh Sâm vẫn còn thích Giang Miên. Chỉ là quá kiêu ngạo, luôn muốn người khác chủ động.
“Qua tối nay thôi, hai đứa đừng giận dỗi nữa.”
“Sao phải làm khổ nhau thế, lúc nào cũng trưng cái mặt khó chịu ra, như thể bọn tôi nợ cậu tám trăm triệu.”
“Một lát nữa Miên Miên đến, cậu nhớ dỗ dành cô ấy, nghiêm túc xin lỗi đi.”
Châu Cảnh Sâm lơ đãng nhìn ra cửa: “Không dỗ.”
“Cho cô ấy bậc thang bước xuống là được rồi.”
“Mày cứ kiêu đi.”
“Đã mấy giờ rồi, sao Miên Miên vẫn chưa đến?”
“Cậu nói với cô ấy rồi chứ, Cảnh Sâm?”
Châu Cảnh Sâm nhìn đồng hồ, giọng thờ ơ: “Muốn đến thì đến, không thì thôi.”
“Tôi ra ngoài xem sao.”
Châu Cảnh Sâm không ngăn cản, anh đứng lên, bước đến bên cửa sổ. Bên ngoài trời đã sẫm màu, anh nhìn xuống đường, xe cộ qua lại tấp nập, nhưng không biết liệu có chiếc xe nào anh đang mong chờ.
Không hiểu sao anh chợt nhớ về sinh nhật năm ngoái, khi đó, anh và Giang Miên tình cảm đang rất tốt.
Cô tặng anh thắt lưng và khuy măng sét, thứ mà anh vẫn dùng hằng ngày, còn anh tặng cô đôi bông tai kim cương nhân dịp sinh nhật.
Cô ấy vốn dĩ ngày nào cũng đeo đôi bông tai đó. Nhưng hôm đó, cô để lại ở căn hộ, không mang theo.
Châu Cảnh Sâm không hiểu sao lại thấy lòng mình trĩu nặng. Đúng lúc này, cánh cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, người vào reo vui lớn tiếng: “Cảnh Sâm, đến rồi, đến rồi!”
Anh lập tức quay lại, cảm giác như đám mây mờ trong lòng tan biến ngay lập tức.
Anh hiểu rất rõ Giang Miên thích mình đến nhường nào, anh biết chắc rằng cô sẽ đến vào tối nay. Chỉ cần cô đến, lần này anh sẽ chủ động nhường nhịn, dỗ dành cô.
11
Châu Cảnh Sâm dựa vào bệ cửa sổ, vẫn giữ dáng vẻ lười biếng thoải mái, như thể chẳng hề quan tâm ai sẽ bước vào, trong lòng không hề có chút mong đợi nào.
Chỉ là cánh tay đang đặt lên bệ cửa lại căng cứng, các ngón tay nắm chặt từ lúc nào không hay.
“Bất ngờ lớn đây, sắp đến rồi!” Người bạn tràn đầy phấn khởi, không khí cũng nhộn nhịp hẳn lên.
Khóe môi Châu Cảnh Sâm dường như cũng thoáng ý cười.
Anh cúi mắt, hờ hững nói: “Năm nào cũng trò cũ rích, có gì mà bất ngờ.”
“Lần này thực sự khác đấy!”
Trên mặt Châu Cảnh Sâm không lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại dần dậy lên những gợn sóng.
Giang Miên sẽ mang đến cho anh bất ngờ gì?
Bạn bè nói đúng.
Thực sự là anh đã quá đáng.
Hôm đó, không hiểu sao lại mất kiểm soát, thậm chí trước mặt cô còn hôn người khác.
Nhưng ngay sau khi hôn cô em khóa dưới, anh đã hối hận.
Nếu khi đó Giang Miên rơi một giọt nước mắt, anh nhất định sẽ lập tức xin lỗi và làm lành.
Nhưng cô không làm vậy, chỉ lặng lẽ rời đi.
Thời gian qua anh có chút bừa bãi, liên tục đổi bạn gái, Giang Miên chắc hẳn rất buồn.
Dù vậy, cô vẫn tỉ mỉ chuẩn bị cho anh một món quà sinh nhật. Trong lòng Châu Cảnh Sâm bỗng lóe lên một suy nghĩ.
Thôi vậy, chính là cô ấy, anh sẽ gác lại tính cách kiêu ngạo của mình và yêu đương tử tế với Giang Miên.
Người bạn bước lại gần, nhẹ nhàng huých vai anh, thì thầm: “Đừng có bày đặt nữa.”
Châu Cảnh Sâm phá lệ không kiêu ngạo như trước, khẽ “Ừ” một tiếng.
Người bạn có phần ngạc nhiên: “Biết sai thật rồi à?”
Châu Cảnh Sâm cười nhạt: “Biết thật rồi.”
“Ôi trời, thật là hiếm thấy đấy!”
“Chuyện trước đây thực sự là do tôi quá tệ.”
Châu Cảnh Sâm nói, nhìn bạn mình với vẻ nghiêm túc.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, từ giờ sẽ không chơi bời nữa, sẽ ở bên Giang Miên tử tế, không làm cô ấy buồn thêm.”
Người bạn mỉm cười hài lòng: “Sớm thế này thì tốt quá, Miên Miên chắc sẽ vui phát điên.”
“Giờ vẫn chưa muộn.” Vừa dứt lời, Châu Cảnh Sâm nhìn thấy hai phục vụ đẩy một chiếc hộp giấy màu hồng khổng lồ, buộc nơ đỏ, vào phòng.
Anh có chút ngạc nhiên.
Bạn anh bật cười, đẩy anh tới: “Còn chần chừ gì nữa, mau qua mở ra xem Miên Miên chuẩn bị bất ngờ gì cho cậu?”
Tim anh dần đập nhanh hơn. Nhưng không hiểu sao, càng đến gần lại càng hồi hộp.
Rõ ràng là một cậu ấm từng trải, việc gì chưa từng gặp qua, vậy mà lúc này tay lại đổ mồ hôi vì căng thẳng.
Giang Miên có ở trong đó không?
Phải chăng, điều bất ngờ của cô là chính bản thân mình?