“Xin lỗi.”

Tôi thực sự cảm thấy có lỗi.

Tống Ngôn Kỳ bày kế hại anh ấy.

Còn tôi đêm qua, cũng mang theo sự tức giận và ý định trả thù, thuận theo mà làm.

Cũng xem như đã lợi dụng anh ấy.

Không ngờ trong cốc nước trái cây lại có thứ bẩn thỉu.

Cuối cùng sự việc lại diễn biến thế này.

“Trần Chi n, chúng ta thỏa hiệp đi.”

“Thỏa hiệp thế nào?”

“Không muốn kết hôn, thì làm bạn gái tôi.”

Thẩm Duật Hoài lại lau nước mắt cho tôi:

“Nước mắt nhiều như thế.”

“Khó trách tối hôm qua…”

Tôi vội bịt miệng anh lại:

“Thẩm Duật Hoài, anh không được nói!”

“Ngại gì chứ, không phải chính em bám lấy tôi không cho đi sao?”

“Thẩm Duật Hoài!”

Tôi nhào tới muốn bịt miệng anh lần nữa.

Nhưng Thẩm Duật Hoài lại nắm lấy cổ tay tôi, cúi đầu hôn xuống.

“Thế này không phải hiệu quả hơn sao.”

14

Xuống xe, tôi suýt nữa đứng không vững.

May mà Thẩm Duật Hoài kịp đỡ tôi.

Về đến nhà, mặt tôi vẫn còn nóng ran.

Sự việc diễn biến hoàn toàn ngoài dự đoán.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi.

Cuộc đời tôi đã có một bước ngoặt lớn như vậy.

Khi Tống Ngôn Kỳ gọi điện đến, tôi vẫn không muốn nghe máy.

Nhưng rất rõ ràng.

Tình cảm ba năm giữa tôi và anh ta, đã hoàn toàn kết thúc vào tối qua.

Anh ta gửi cho tôi vài tin nhắn WeChat.

Là vài bức ảnh.

Tôi và Thẩm Duật Hoài nói chuyện trong vườn tối qua, và cả ảnh tôi đi theo anh ấy.

“Chi n, em có gì muốn giải thích với anh không?”

Tôi thấy thật buồn cười.

Nếu tối qua không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.

Nhìn thấy những bức ảnh này có lẽ tôi thật sự sẽ vô cùng xấu hổ.

Đôi khi tôi thực sự không hiểu.

Tại sao đàn ông muốn chia tay không thể thẳng thắn nói ra.

Họ lấy tự tin từ đâu mà nghĩ rằng.

Phụ nữ sẽ nhớ họ mãi, không chịu buông bỏ.

Tôi có thể sẽ buồn, nhưng buồn vì ba năm yêu đương không đi đến đâu.

Trao đi tình cảm chân thành, nhưng lại không có được kết quả tốt.

Từ đầu đến cuối, tôi không thẹn với lương tâm.

“Tống Ngôn Kỳ, chúng ta chia tay đi.”

“Bố mẹ của hai bên, ai nấy tự giải thích.”

“Sau này đừng liên lạc nữa.”

Gửi xong tin nhắn, tôi không đợi anh ta trả lời.

Liền xóa và chặn tất cả thông tin liên lạc của anh ta.

15

Tôi thử tìm kiếm thông tin về Thẩm Duật Hoài trên mạng.

Cũng nói chuyện với bạn thân nhất của tôi.

Cô ấy cũng nghe nhiều tin đồn về Thẩm Duật Hoài, không khỏi lo lắng cho tôi.

“Chi n, mình có bạn du học ở nước ngoài, cũng nói rằng anh ta từng gây ra án mạng.”

“Những năm qua nhà họ Thẩm rất lo lắng về chuyện kết hôn của anh ta.”

“Tình sử quá phong phú, lại lăng nhăng lạnh lùng, các tiểu thư nhà danh giá không muốn gả con gái cho anh ta.”

“Mình hơi lo, sợ anh ta bắt nạt cậu, sợ cậu chịu thiệt thòi.”

Bị bắt nạt, chịu thiệt thòi sao?

Tôi hơi mơ hồ.

Trong hơn một tháng tiếp xúc, Thẩm Duật Hoài dường như không tệ như lời đồn.

Chỉ có một điều, à không, hai điều.

Anh luôn thích trêu chọc tôi.

Trên giường thì không bao giờ thấy đủ.

Bạn thân tôi quen biết từ khi học mẫu giáo.

Chúng tôi thực sự rất thân, thân hơn cả chị em ruột.

Tôi sợ cô ấy lo lắng, nên đã kể hết mọi chuyện cho cô ấy.

Vừa nói xong, cô ấy đã phát điên.

“Trần Chi n!”

“Sao cậu có thể giấu mình chuyện tốt như vậy!”

“Ba tháng trước mình chia tay cũng chỉ có vậy, cậu biết không!”

Bạn thân lấy cây son MAC ra vừa bôi vừa khóc.

“Sao cậu có thể chê kích thước không phù hợp…”

“Mình nói thật, cậu thử nghĩ xem, Thẩm Duật Hoài cao gần 1m9, mình chỉ hơn 1m6 một chút.”

Bạn thân nghe không lọt tai:

“Bạn trai cũ của mình cũng 1m88! Cây cao treo quả ớt! Không công bằng không công bằng!”

Tôi chỉ có thể an ủi cô ấy:

“Quá to cũng không tốt, thật sự sẽ đau.”

“Mình chịu đau được!”

Bạn thân trợn mắt nhìn tôi:

“Mình ghen tị chết mất, Trần Chi n, a a a a mình ghen tị chết mất!”

Cô ấy làm tôi cười không ngừng.

Như thể bóng tối cuối cùng trong lòng cũng tan biến hoàn toàn trong những tiếng cười đùa.

Tối đó Thẩm Duật Hoài đến đón tôi đi ăn.

Tôi tưởng chỉ là buổi hẹn hò bình thường.

Không ngờ lại là gặp gỡ bạn bè thân thiết của anh ấy.

Tôi hơi khó hiểu.

Nghe nói mỗi mối tình của Thẩm Duật Hoài đều rất ngắn ngủi.

Tôi nghĩ mình cũng không ngoại lệ.

Nếu đã vậy, sao lại cần gặp bạn bè?

Xuống xe, phải đi qua một khu vườn nhỏ.

Mới đến được căn nhà nhỏ để ăn.

Tôi suốt chặng đường không nói gì, tâm trạng rất phức tạp.

“Không vui sao?”

Thẩm Duật Hoài đột nhiên dừng bước.

“Không muốn gặp họ, phải không?”

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu:

“Đều không quen biết mà, các anh nói chuyện chính trị hay tài chính tôi cũng không hiểu.”

Thẩm Duật Hoài học quỹ đầu cơ ở nước ngoài, kiếm được khoản tiền đầu tiên.

Bạn bè của anh ấy giờ đều là những người xuất sắc trong giới tài chính.

Còn tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường.

Một tháng lương của tôi, không đủ cho họ một bữa ăn.

“Chỉ đi ăn một bữa thôi, ăn xong chúng ta đi.”

Thẩm Duật Hoài nói, rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng.

“Chi n.”

Anh cúi đầu nhìn tôi:

“Hôn tôi một cái.”

“Hả?”

“Đã một ngày không gặp rồi, hôn tôi một cái đi.”

Thẩm Duật Hoài dùng ngón tay nâng cằm tôi, giọng trầm ấm dịu dàng.

Tôi vô thức nhìn xung quanh, ánh sáng mờ ảo, không có ai.

Rồi tôi mới kiễng chân, nhẹ nhàng hôn anh.

Nhưng khi tách ra, Thẩm Duật Hoài đột nhiên đổi khách thành chủ.

Bàn tay anh giữ chặt sau đầu tôi, mạnh mẽ hôn sâu.

Đến khi gần hết hơi, anh mới buông tay.

Đôi mắt cười phong lưu của anh giờ chứa đầy tình cảm.

Anh lau đi vết nước trên môi tôi, nắm tay tôi: “Đi thôi, vào thôi.”

Quay người, anh vô tình liếc nhìn một chỗ nào đó, môi khẽ nhếch.

Rốt cuộc ai đang tính kế ai?

Nếu không phải anh tự nguyện, kế hoạch của Tống Ngôn Kỳ làm sao có thể thành công dễ dàng như vậy.

16

Gió đầu hè đã có hơi nóng.

Nhưng Tống Ngôn Kỳ đứng dưới gốc cây, lại cảm thấy lạnh buốt.

Bạn anh nói, Thẩm Duật Hoài thích những cô gái như Trần Chi n.

Nên khi gặp rồi, sẽ không buông tay

Scroll Up