Tâm trí tôi hỗn loạn, vẫn nhớ gật đầu.

“Khanh Khanh, đừng sợ. Đây, cầm lấy bông hồng phấn này. Tiểu Họa nhìn thấy sẽ đến đón cậu, cô ấy là một cô gái tốt.”

Nước mắt của Tiểu Chu rơi xuống mu bàn tay tôi, nhưng tôi không còn sức để giơ tay lên và nói cô ấy đừng khóc.

Tôi siết chặt bông hoa hồng trong tay trái, nói rằng tôi biết rồi.

Cầm theo bông hồng phấn, sẽ đón được cô gái tốt.

Tôi ngẩng đầu nhìn cành hoa cát tường trên đầu giường, Tiểu Chu vội lấy một cành đặt vào tay tôi.

Đó là cành hoa mà mỗi ngày Chu Kỳ An đều thêm cho tôi, tôi muốn mang theo một cành.

Nếu gặp người thân, sẽ nói với họ, Tiểu Khanh không khổ.

Tiểu Khanh khi còn ở nhân gian, đã nhận được tình yêu.

Rất nhiều, rất nhiều tình yêu.

Tôi nhìn, tôi chờ, không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Chu Kỳ An từ cửa chạy vào.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tôi cũng đợi được anh ấy.

“Khanh Khanh!”

Làm sao bây giờ, Kỳ An, em vẫn lừa anh.

Tôi nhắm mắt lại, linh hồn như sắp rời đi, phía xa là một biển hoa.

Nhưng bên tai vẫn còn tiếng của Chu Kỳ An, giọng anh khản đặc, như đang đấu tranh với số phận.

“Khanh Khanh, Khanh Khanh à… Khanh Khanh.”

“Đừng đi!”

“Chúng ta còn nuôi mèo, nó vẫn chưa lớn đâu.”

À, chú mèo cam đó, vẫn chỉ là một cục nhỏ.

“Anh còn muốn đưa em đi dã ngoại, đưa em đi vẽ tranh… đưa em làm tiêu bản…”

Em đã đi rồi mà, mỗi ngày ở bên anh, em đều rất hạnh phúc.

“Anh vẫn chưa vẽ xong tranh chân dung cho em.”

Đã có rất nhiều bức tranh rồi, rất nhiều rồi, Kỳ An à.

“Khanh Khanh, đừng rời xa anh…”

Không được, Kỳ An, chuyện này không được.

Ở cuối biển hoa có người đang gọi em, hình như là người thân của em.

Em còn hứa với Tiểu Chu sẽ gặp giúp cô ấy người bạn tốt.

Em phải đi rồi, Kỳ An, anh đừng quá đau lòng.

Những gì em nợ anh, kiếp sau em trả nhé.

Nếu có kiếp sau.

Chỉ tiếc là vẫn chưa được ăn chiếc bánh nhỏ.

Ngoại truyện của Chu Kỳ An

Tôi cầm chiếc bánh nhỏ trong tay, nhìn người trên giường bệnh, nước mắt đã khô cạn, mà không biết mình nên làm gì.

Tôi còn có thể làm gì đây?

Cho đến khi y tá kéo tấm khăn trắng lên che người cô ấy, một phần trong cơ thể tôi mới bắt đầu thức tỉnh, nó gào thét rằng không được mang cô ấy đi, không được mang người tôi yêu đi.

Nếu phải mang đi, hãy mang tôi đi cùng.

Mang chúng tôi đi cùng nhau.

Y tá Tiểu Chu nói, cô ấy không muốn thấy ai khóc bên giường bệnh của mình.

Vậy nên, ngay cả quyền này, tôi cũng bị tước đoạt.

Tôi như một cái máy, nhìn cô ấy rời khỏi thế gian, nhìn cô ấy hóa thành một nắm tro trong tay tôi.

Rõ ràng, nếu chờ thêm chút nữa… cô ấy sẽ nghe lời tôi, đi làm phẫu thuật.

Rõ ràng, nếu chờ thêm chút nữa, chúng tôi sẽ có một phần trăm hy vọng.

Giờ chẳng còn gì nữa, cô ấy vẫn để lại tôi, một mình cô đơn trên thế giới này.

Tôi mang cô ấy về nhà, về thôn Tiểu Đông.

Khi sức khỏe cô ấy kém, cô ấy luôn muốn về đó, nhưng tôi luôn từ chối.

Vì cơ thể cô ấy không thể chịu thêm bất kỳ chuyến đi nào nữa.

Tôi muốn cô ấy ở lại lâu hơn một chút, tôi thực sự không nỡ rời xa cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn phải đi, hóa ra từ lúc chúng tôi gặp nhau, chia ly đã là điều định sẵn.

Tôi ở lại thôn Tiểu Đông vài ngày, leo lên ngọn núi mà cô ấy luôn nói rằng cô thích, ngồi trên sân thượng nhà cô ấy nhìn bầu trời đêm.

Tôi nghĩ, khi cô ấy ngồi đây mỗi ngày, cô ấy đã nghĩ gì?

Tôi luôn hối hận, hối hận vì không tha thứ cho cô ấy ngay từ đầu.

Dù cô ấy đã lừa tôi, đó cũng chỉ vì người xuất hiện khi đó là Chu Thiêm, không phải tôi.

Người có thể giúp cô ấy khi đó, chỉ có Chu Thiêm.

Tôi lại bắt đầu oán trách số phận, tại sao không để tôi xuất hiện trước Chu Thiêm?

Chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn Chu Thiêm.

Tôi chôn cô ấy bên cạnh người thân, định chừa lại một chỗ cho mình bên cạnh cô ấy, nhưng sợ cô ấy trách, nên không để.

Một tháng sau, Chu Thiêm tìm đến.

“Nếu cậu cần, tôi có thể tìm một người giống cô ấy để ở bên cậu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, lần đầu tiên cảm thấy anh ta thật đáng ghét.

“Tại sao anh không hận cha?”

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, nếu không có tôi, họ đã là một gia đình hòa thuận.

Tôi là kẻ dư thừa, vậy nên anh ta tìm mọi cách nhắm vào tôi.

“Những gì mẹ tôi để lại, các người không ai có thể lấy được.”

Không chỉ là tài sản, mà là những gì thuộc về mẹ tôi, không ai có quyền chạm vào.

Chu Thiêm đổi sắc mặt, trông đầy hoảng loạn.

“Kẻ thèm khát đồ của người khác, cuối cùng sẽ chẳng có gì.”

Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta, đứng dậy nói: “Đi xin lỗi cô ấy.”

“Ai?” Chu Thiêm ngơ ngác.

Vậy nên, tôi đấm thật mạnh vào mặt anh ta, vì Lâm Tri Khanh.

Cô ấy không phải món đồ có thể thay thế, tôi mãi mãi không cần một “thứ” giống cô ấy.

Cô ấy nói sẽ ở bên tôi, vậy nên cô ấy sẽ nghe thấy.

Tôi không muốn cô ấy không vui.

Tôi mở một cửa hàng tạp hóa ở góc phố, trưng trong tủ kính bức tranh chân dung tôi hài lòng nhất.

Trong tranh là một cô gái có đôi mày và ánh mắt như họa, trông như chưa từng trải qua đau khổ.

Cô ấy đang đưa tay ra, chờ người phía sau nắm lấy tay mình.

Đó là người tôi từng quên lãng trong ký ức, cũng là người tôi yêu thương nhất đời.

Tôi ôm chú mèo cam nhỏ, mỗi ngày đều chờ ở cửa hàng tạp hóa.

Chờ những người tốt bụng, sẵn lòng mang đi những món đồ từng được trân quý.

Chờ những người sẽ không trở lại, khi họ tình cờ ghé qua cũng biết rằng…

Cô ấy là bảo vật quý giá nhất đời tôi.

End