Huống hồ, đây mới chỉ là món khai vị.

Khi Tiêu Cảnh còn đang bận xử lý mớ hỗn độn ở Thịnh Thông, hắn lại một lần nữa bị cảnh sát bắt đi.

Nhưng lần này, hắn không thể ra được nữa.

Thịnh Thông chỉ là chiêu đánh lạc hướng mà chúng tôi tung ra, nếu đã có thể khiến hắn sập bẫy thì càng tốt, nhưng mục tiêu chính là để hắn mất cảnh giác.

Trong lúc hắn còn đang bị vụ Thịnh Thông cuốn lấy, chúng tôi đã điều tra được các đối tác của hắn — một nhóm tội phạm liều lĩnh.

Theo lời Bạch Sương kể lại, Tiêu Cảnh chưa từng tránh mặt cô khi nhận các cuộc gọi công việc hoặc điện thoại của tình nhân. Thế nhưng, ngay cả những lúc hắn canh cô 24/24, vẫn có một khoảng thời gian cố định trong ngày, hắn luôn lánh mặt để gọi video với ai đó.

Dựa vào manh mối này, chúng tôi tìm cách nghe lén điện thoại của hắn, thu thập đủ bằng chứng về mối liên hệ giữa hắn và đám tội phạm, rồi báo cảnh sát bắt hết bọn họ.

Một đám tội phạm liều lĩnh, vì muốn giảm án nên tất nhiên không đời nào chịu che giấu cho Tiêu Cảnh. Cứ như thế, chuyện hắn nhiều lần thuê người giết người, gây chết người và thương tích nặng cũng bị đưa ra ánh sáng.

Tôi hoàn toàn không ngạc nhiên.

Trong mơ, hắn thuê người đâm xe anh tôi không chút do dự, ra tay gọn gàng, rõ ràng không phải lần đầu làm chuyện như vậy.

Ngược lại là anh trai tôi — ôm chặt lấy tôi, trên mặt đầy vẻ may mắn, không ngừng nói: “May quá!”

Nhân lúc chủ tịch bị bắt, tập đoàn Tiêu thị rối loạn, các doanh nghiệp khác ở Thâm Thành tranh nhau chia cắt Tiêu thị, tôi và anh trai cũng cắn được một miếng.

Dù sau này Tiêu Cảnh có ra tù, không quyền không thế, còn bị xã hội bỏ xa nhiều năm, hắn cũng không còn cơ hội nào để đe dọa được chúng tôi nữa.

Ngày xét xử Tiêu Cảnh, tôi và Bạch Sương cùng đến.

Hắn bị áp giải vào, tinh thần sa sút, nhưng khi nhìn thấy Bạch Sương thì bắt đầu vùng vẫy:

“Bạch Sương! Em cấu kết với Thẩm Như Nguyệt phản bội tôi! Đừng quên là ai đã trả nợ giúp em!”

Bạch Sương ngồi bên cửa sổ, cơ thể vẫn còn yếu nhưng thẳng lưng dõng dạc:

“Nợ là do Bạch Viễn và Bạch Lỗi gây ra, tôi không có nghĩa vụ phải trả thay họ. Hơn nữa, là anh chủ động tìm đến họ, đưa tiền để họ không can thiệp vào tôi, chứ không phải tôi van xin gì cả.”

“Nhưng tôi không phải món hàng, cũng không phải vật sở hữu của ai cả. Tôi không chấp nhận điều đó.”

“Con đàn bà tiện nhân, mày cứ đợi đấy! Tao sẽ ra ngoài, mày tưởng thoát được tao sao?!”

Sắc mặt Tiêu Cảnh trở nên dữ tợn, dù đã bị cảnh sát liên tục cảnh cáo, hắn vẫn không ngừng mắng chửi Bạch Sương.

“Anh sẽ không có cơ hội đó đâu.”

Tôi ngắt lời hắn.

“Thuê người giết người, lại còn không hối cải — tội danh như vậy đủ để anh ở trong đó cả đời.”

Hắn định cãi lại, nhưng lập tức bị đạp cho mấy cú, cuối cùng cũng ngoan ngoãn im lặng.

Phiên tòa kết thúc, Tiêu Cảnh bị tuyên án tử hình hoãn thi hành.

Tôi hỏi Bạch Sương:

“Cô định làm gì tiếp theo?”

Cô ấy im lặng suy nghĩ một lát:

“Tôi sẽ đến một nơi không ai quen biết tôi, bắt đầu lại từ đầu.”

“Còn đứa bé thì sao?”

Tôi nhìn thấy động tác cô ấy vuốt bụng, liền hỏi.

“Tôi muốn giữ lại. Đứa bé này là người thân duy nhất còn lại của tôi. Có thể cô sẽ thấy tôi ngốc nghếch, nhưng tôi vẫn rất khát khao có một chút tình thân.”

Khi nhắc đến đứa trẻ, biểu cảm cô ấy dịu dàng hẳn đi.

“Tôi nghĩ mình sẽ rất khó để tin tưởng ai khác, càng khó để yêu thêm lần nữa, xây dựng lại một gia đình mới. Cô cứ xem như tôi ích kỷ, muốn giữ lại đứa bé làm bạn.”

“Sao lại thế được, cô là mẹ, cô có quyền lựa chọn giữ hay không giữ đứa con này.”

Cô ấy quay lại ôm tôi:

“Tôi biết cô sẽ ủng hộ tôi, Thẩm Như Nguyệt, cảm ơn cô… vì tất cả.”

Chúng tôi chia tay nhau trước cửa tòa án, không biết có còn ngày gặp lại.

Về đến nhà, tôi cứ thấy như thiếu thiếu điều gì đó.

“Nguyệt Nguyệt sao vậy? Như hồn bay phách lạc thế?”

Thẩm Húc giơ tay phẩy trước mặt tôi.

Tôi sực tỉnh:

“Sao anh không còn phát sáng xanh nữa vậy?!”

Anh trai tôi nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi vội đưa tay bịt miệng.

Xong đời rồi, nếu để anh biết rằng trong mắt tôi anh đã biến thành ‘đèn xanh lấp lánh’ suốt nửa năm nay, chắc anh sẽ nổi điên mất.

Tôi vội ôm lấy tay anh, đánh trống lảng:

“Không có gì, chỉ là muốn ăn mừng vì chúng ta đã có được một cuộc sống mới.”

Không chỉ anh trai tôi không còn phát sáng, mà ánh sáng đỏ trên người ba mẹ và chị gái tôi cũng đã tan biến.

Sau khi Tiêu Cảnh vào tù, cuối cùng gia đình tôi đã thực sự nghịch thiên cải mệnh, không còn phải lo lắng chuyện bị làm pháo hôi nữa.

End