5
Tống Dịch điên cuồng tìm gặp tôi để xin lỗi.
Lần cuối chúng tôi gặp nhau là vào một đêm đen tối, gió lớn và mưa bão. Anh bị tôi nhốt ngoài cửa, dùng chân chặn cửa lại, mặt tái nhợt, hỏi:
“Xin lỗi, xin lỗi Triệu Cảnh, phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh?”
Tôi bật cười, cầm lấy một cái bát ném vào đầu anh, máu tuôn ra, rồi tôi đưa tay ra, nói với anh:
“Đưa tôi 46,87 tệ, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Anh sững sờ, máu chảy từ trán xuống mắt, đỏ rực cả một mảng. Anh đờ đẫn nhìn tôi, vô thức hỏi lại:
“Cái… gì?”
“46,87 tệ, cuốn sách 100 Điều Phải Chú Ý Khi Lần Đầu Đến Nhà Bạn Trai. Trả tiền cuốn sách này cho tôi, chúng ta xem như không nợ gì nhau nữa, đi đi.”
Tôi nghĩ, khi anh rời đi, đầu đầy máu, tắm trong cơn mưa, đầy vẻ mất hồn, anh chắc chắn không hiểu tại sao tôi lại cố chấp với số tiền 46,87 tệ này như thế?
Bởi vì mỗi đêm mất ngủ, trái tim đau đớn không sao yên giấc, tôi đều sờ lên trái tim mình và tự nhủ chắc là vì cuốn sách đó quá đắt, nên tôi mới đau lòng đến vậy.
46,87 tệ, đúng là một khoản tiền lớn.
Một khoản tiền lớn như thế, nếu không đòi lại, thì nỗi đau trong lòng tôi phải đến bao giờ mới nguôi?
Sau này, tôi nghe nói mẹ của Tống Dịch đã nhượng bộ sau chuyện đó. Mối quan hệ giữa hai mẹ con họ, sau một năm căng thẳng, đã dịu lại. Số phận vốn dĩ luôn ưu ái người khác và khắc nghiệt với tôi.
Bởi vì lúc đó, tôi đã sinh Tiêu Tiêu.
Chúng tôi chia tay không lâu thì tôi phát hiện mình mang thai. Tất nhiên, tôi không định giữ đứa bé này. Sau khi biết mình có thai, tôi mua thuốc phá thai. Bệnh viện quá đắt, tôi không thể chi trả nổi. Thuốc phá thai ở phòng khám, nếu mua lẻ từng viên, chỉ có giá ba tệ rưỡi một viên, tôi mua hai viên.
Thuốc kém chất lượng của phòng khám không uy tín, không biết có phải thuốc đã hết hạn hay không, mà tôi bị xuất huyết suốt ba ngày, nhưng Tiêu Tiêu vẫn bám chặt trong tử cung của tôi. Ngày cuối cùng, tôi nằm trên giường khóc suốt một ngày, và đến nửa đêm, tôi quyết định sinh đứa bé này.
Sáu năm sau, Triệu Cảnh chắc chắn sẽ căm ghét quyết định của Triệu Cảnh lúc đó, bởi vì quyết định này đã khiến tôi phải sống một cuộc sống không bằng chết suốt sáu năm sau đó. Nhưng tôi tha thứ cho cô ấy, tha thứ cho Triệu Cảnh năm đó — cô gái cô đơn, bất lực, đau khổ đến tột cùng ấy, cô yêu Tống Dịch, dù người đàn ông này đã mang đến cho cô rất nhiều tổn thương. Nhưng những sự dịu dàng giả dối đó thực sự đã từng tồn tại. Những rung động cũng thực sự đã tồn tại, và sự ấm áp cũng thật sự là có thật.
Trong một khoảnh khắc, cô đã để cho tình yêu che mờ lý trí, trong khoảnh khắc ấy, cô muốn có một gia đình của riêng mình, muốn có một thứ thuộc về riêng cô, muốn có một người thân có thể ở bên cô mãi mãi.
Tôi hiểu và tha thứ cho cô ấy.
Tôi thực sự không muốn phải một mình thêm nữa.
Tôi mang thai và hoàn thành bài luận tốt nghiệp. Khi gần đến ngày sinh, tôi quay về cô nhi viện. Viện trưởng nhìn tôi với bụng bầu to tướng mà không hề ngạc nhiên. Mái tóc bạc phơ của bà run rẩy trong gió, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Năm học cấp hai, khi tôi đập vỡ đầu người cha nuôi định cưỡng bức mình, viện trưởng đã đến đồn cảnh sát để bảo lãnh tôi. Khi ấy, tôi bị người mẹ nuôi đánh đập bầm dập, quần áo xộc xệch đứng trước ánh đèn trong đồn cảnh sát, không còn chỗ nào để trốn. Đặc biệt, người phụ nữ đó còn túm tóc tôi, vu khống tôi là cố tình quyến rũ chồng bà ta. Tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng vẫn gắng gượng, không nói một lời. Cho đến khi viện trưởng đến, tôi mới bắt đầu khóc. Bà che chắn tôi, rụt rè xin lỗi người phụ nữ kia. Trước khi rời đi, người phụ nữ ấy chỉ tay vào tôi, mắng:
“Con tiểu yêu tinh không biết học điều hay lẽ phải. Sau này nhất định sẽ mang thai trước khi cưới, để đàn ông chơi chán rồi bỏ, một con hồ ly không biết tự trọng, không biết tự yêu bản thân.”
Lúc đó, tôi nghĩ: tôi sẽ không như vậy. Tôi nhất định sẽ học giỏi, sẽ vào ngôi trường tốt nhất, có công việc tốt nhất, kiếm thật nhiều tiền.
Bảy năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, với bụng bầu trở về cô nhi viện, đối mặt với viện trưởng, chỉ cảm thấy lời nguyền ngày ấy đã ứng nghiệm.
Đây đã là số phận của tôi rồi.
6
Tôi và Tiêu Tiêu đã trải qua vô số khó khăn.
Trong những ngày gian nan nhất, tôi chỉ còn lại 39,5 kg, với chiều cao 1m67. Khi đó, Tiêu Tiêu mới ba tuổi, bé đưa miếng thịt trong bát mình đến bên môi tôi và nói:
“Mẹ ăn đi, con không đói.”
Đôi khi, tôi thức giấc lúc nửa đêm và thấy bé ôm cánh tay gầy gò của tôi, khóc và hỏi:
“Mẹ ơi, sao mẹ không ăn nhiều thêm chút nữa, xương mẹ cấn vào con đau lắm.”
Tôi chỉ có thể ôm lấy con, nức nở trong đau khổ.
Vì vậy, khi Tống Dịch đứng trước mặt tôi, hỏi phải làm thế nào để chuộc lỗi, tôi gần như nở nụ cười cay đắng mà nói:
“Tôi muốn anh ly hôn và cho Tiêu Tiêu một gia đình, anh có thể làm được không?”
Thực ra đó chỉ là lời nói trong giận dữ. Tôi chỉ thoáng nghĩ đến anh khi đứng dưới ánh đèn pha lê, chăm chú chọn quà kỷ niệm ngày cưới cho vợ, với đôi mắt đầy dịu dàng, rồi tự hỏi bản thân:
“Tại sao anh lại có thể hạnh phúc như vậy?”
Tôi đã cố gắng cho cuộc đời mình, nhưng nó đã bị anh làm đảo lộn hoàn toàn, rồi anh có thể rời đi mà chẳng hề chịu tổn thương gì.
Tại sao?
Dĩ nhiên, Tiêu Tiêu không phải là con mà anh bắt tôi phải sinh ra; đó là sự lựa chọn của tôi. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình, tôi không thể đổ lỗi cho anh., tôi chỉ là không cam lòng…
Tôi từng là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá, từng rất gần với cuộc sống mà tôi hằng mơ ước.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi…
Đôi lúc, tôi nghĩ rằng giá mà tôi chưa bao giờ gặp anh thì tốt biết mấy. Giá mà hôm đó, tôi không mua nhiều sữa đậu nành đến vậy. Chỉ thiếu một chút nữa thôi…
Sau ngần ấy năm xa cách, tôi vẫn hiểu rõ anh, tôi biết điểm yếu của anh. Lớn lên trong một gia đình đơn thân, thiếu thốn tình cảm cha, cộng thêm sự áp đặt của mẹ, anh có một cảm giác trách nhiệm tự nhiên với gia đình. Anh sẽ không muốn con mình phải lớn lên trong hoàn cảnh như anh, dù đứa trẻ này không phải là điều anh mong đợi.
Sau đó, anh đứng trước mặt tôi, nói rằng anh sẽ ly hôn để cho tôi và Tiêu Tiêu một mái ấm. Tôi chỉ ngạc nhiên rằng anh thực sự có thể làm điều đó. Nhưng sau vài giây im lặng, tôi đã không từ chối.
Xin mọi người tha lỗi cho tôi.
Cả đời này, tôi đã trải qua biết bao chuyện, có thể nói chưa từng phụ lòng ai. Nhưng tôi biết, tôi đã có lỗi với người vợ của Tống Dịch, người mà tôi chưa bao giờ gặp mặt. Lẽ ra cô ấy xứng đáng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng tôi không thể từ chối.
Khi sinh Tiêu Tiêu, trong những tình huống khó khăn đến thế, tôi chưa bao giờ đi tìm Tống Dịch. Nếu không tình cờ gặp lại anh, có lẽ suốt đời này tôi cũng sẽ không dẫn con đến tìm anh. Đó là lòng tự tôn cuối cùng của tôi trước Tống Dịch và mẹ anh.
Nhưng khi Tống Dịch phát hiện ra, ngày hôm sau anh đã đưa Tiêu Tiêu đi chơi ở công viên. Họ cùng nhau chơi tàu lượn, ngồi đu quay. Tống Dịch bế Tiêu Tiêu lên vai, cùng bé thổi bong bóng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tiêu Tiêu cười vui đến thế…
Từ rất lâu rồi, tôi cũng đã từng mơ về một cảnh tượng như vậy. Trong mơ cũng là khung cảnh đó: Tống Dịch đưa tôi và Tiêu Tiêu đi chơi ở công viên. Khi tỉnh dậy vì lạnh, nụ cười vẫn chưa kịp tan. Trong mơ rất ấm áp, nhưng ngoài đời là căn phòng lạnh lẽo, không có sưởi. Tiêu Tiêu trong giấc ngủ vô thức cố gắng chui vào lòng tôi, nhưng không nói gì vì biết rằng nói lạnh sẽ khiến tôi khó xử, còn tôi thì chỉ biết bất lực mà ôm chặt lấy con.