Nghe tiếng, Tống Dịch ngước lên nhìn cô, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thư thái có gì đó kỳ diệu khiến cô rung động, như thể cô biết rằng anh thực sự lo lắng cho cô.
An Tịnh thầm thở dài trong lòng, giây phút ấy đột nhiên cô chợt nghĩ rằng đây thực sự là một thành phố lãng mạn.
Cô và Tống Dịch, giống như hai con chim bồ câu bay từ hai đầu thế giới, bay theo hai quỹ đạo khác nhau. Nhưng không sao, dù thế nào đi nữa, cuối cùng họ cũng gặp nhau ở Delphi và bắt đầu từ đây.
Lúc đó cô còn nghĩ, liệu có khả năng nào, đây sẽ là khởi đầu của một câu chuyện đẹp không?
4
Hôn nhân của họ tuy ngắn ngủi nhưng không thể phủ nhận đã có nhiều kỷ niệm đẹp.
Tống Dịch là người có trách nhiệm cao, trưởng thành và điềm đạm. Ngoài việc bận rộn một chút, anh không có khuyết điểm nào khác.
Sau khi cưới, để thuận tiện, họ không thường xuyên ở nhà tổ của gia đình họ Tống mà sống ở căn hộ thành phố A.
Cả hai đều coi trọng không gian riêng tư, không thích người lạ làm phiền, nên không thuê người giúp việc hay bảo mẫu, việc nhà đều do An Tịnh lo liệu.
Lúc mới kết hôn và sống chung, cô chưa quen việc cất đồ đạc đúng chỗ.
Một sáng Tống Dịch đi làm, đêm hôm trước cả hai đều thức khuya, có lẽ anh đã ngủ quên và có một cuộc họp quan trọng vào sáng sớm. An Tịnh vẫn còn ngái ngủ, chỉ nghe thấy anh lay cô dậy, thì thầm bên tai:
“An Tịnh, em để bộ vest đen của anh ở đâu? Và cả chiếc cà vạt xanh đậm nữa?”
Cô buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, cố gắng đẩy tay anh ra, cuộn mình vào chăn và cố giấu cả đầu vào bên trong. Tống Dịch hình như bật cười, vừa cười vừa gấp gáp, ghé sát tai cô dỗ dành:
“Nhanh lên, An Tịnh, anh thật sự không kịp nữa rồi.”
Hơi thở của anh phả nhẹ bên tai cô, khiến cô nhột, đôi tai nhạy cảm khiến cô bật cười và tỉnh giấc, Tống Dịch nài nỉ:
“Anh thật sự sắp trễ rồi, mọi người trong ban giám đốc đều đang đợi. Dậy đi nào, ngoan.”
An Tịnh ngái ngủ đứng dậy, loạng choạng bước vào phòng thay đồ, tìm đồ rồi đưa cho anh. Sau khi Tống Dịch thay xong, quay lại, cô đã tựa vào tủ đồ ngủ, đầu gật gù rồi. Anh liền bế cô vào phòng ngủ, để cô ngủ tiếp.
Chẳng có tình tiết gì hoành tráng cả, chỉ là bầu không khí gia đình như vậy, dần dần lại sinh ra sự ấm áp và cảm giác gắn bó.
Cô không phải kiểu tiểu thư mười ngón tay không chạm nước, cô độc lập, tốt nghiệp đại học danh tiếng, thông minh và khéo léo trong giao tiếp. Khi đi du học, cô tự chăm sóc bản thân rất tốt, và còn biết nấu ăn.
Lần đầu tiên cô vào bếp sau khi cưới, Tống Dịch thật sự bất ngờ. Nếm thử miếng đầu tiên, anh đùa:
“Là một người chồng mẫu mực, anh tưởng mình sẽ phải cố ăn hết chỗ này rồi khen em, không ngờ lại ngon đến vậy.”
Cô cười tươi đến nỗi mắt nheo lại.
Thực ra Tống Dịch cũng rất biết nấu ăn. Đôi khi cô tăng ca, nếu anh về trước, anh sẽ chuẩn bị sẵn bữa tối chờ cô.
Những lần hiếm hoi cả hai cùng nghỉ ở nhà, họ sẽ cùng nhau chuẩn bị một bữa tiệc lớn, chỉ có điều — cả hai đều không thích rửa bát.
Ban đầu, khi còn giữ lễ nghi, nếu người này nấu thì người kia sẽ rửa bát, rất lịch sự, nhường nhịn. Sau đó, khi đã quá quen thuộc, hai người như trẻ con, thường đùn đẩy nhau.
Ban đầu thì chơi trò oẳn tù tì, có lần, ngoài trời mưa như trút nước, ngồi trong nhà nghe rõ tiếng mưa, không gian yên tĩnh, an bình. Hai người ăn uống no nê rồi oẳn tù tì, An Tịnh thua, nằm dài trên ghế sofa không chịu rửa bát, ôm gối cười trốn tránh, buột miệng nói:
“Em không rửa đâu, chồng người ta toàn nhường vợ mà. Anh đường đường là tổng giám đốc Tống ở thành phố A mà đi chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này với vợ mình sao?”
Lời nói thân mật như vậy vừa thốt ra, cả hai đều ngẩn người. Má cô ửng đỏ, An Tịnh nhanh chóng đứng dậy nói:
“Em đi rửa bát đây.”
Tống Dịch mỉm cười, nhẹ nhàng giữ cô lại và nói, giọng điệu đầy khoan dung pha chút đùa cợt:
“Thôi được rồi, anh đường đường là tổng giám đốc Tống ở thành phố A, sao lại đi so đo chuyện nhỏ này với vợ mình chứ? Anh đi rửa.”
Đó là lần đầu tiên Tống Dịch gọi cô là “vợ”, giọng điệu mang chút đùa cợt. Cô xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, gò má như vương chút ửng phớt ngọt ngào của quả đào non đầu xuân.
Kể từ khi An Tịnh vô tình phát hiện ra bí mật của Tống Dịch, họ dường như trở nên thân thiết hơn. Cô không cố ý, và thực ra, cả hai đều có không gian riêng từ trước khi kết hôn.
Nhưng tình cờ hôm đó, mẹ của Tống Dịch đưa cho cô một địa chỉ, bảo cô đến lấy đồ. Khi cô mở cửa, thấy Tống Dịch cũng ở đó, cả hai nhìn nhau, cô kinh ngạc đến mức không kịp che giấu biểu cảm, còn Tống Dịch thì lộ vẻ bối rối.
Căn hộ rộng lớn chỉ để trưng bày các mô hình, một bên đầy các mô hình anime, bên kia đầy mô hình Lego. Tống Dịch ngồi dưới sàn, xắn tay áo sơ mi, tóc xõa xuống trán, trông trẻ trung hơn nhiều, giống như một sinh viên mới lớn. Xung quanh anh đầy các mảnh Lego, mô hình máy bay trong tay mới chỉ ghép được một phần ba.
An Tịnh ngạc nhiên hỏi:
“Không phải anh có cuộc họp sao?”
Tống Dịch – người thường ngày điềm đạm trưởng thành, giờ lại đỏ mặt, ậm ừ:
“Anh họp xong rồi, tiện thể ghé qua đây xem…”
An Tịnh không nhịn được mà cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt, rồi kéo anh đứng dậy, nói nhỏ:
“Đi nào, em cho anh xem cái này.”
Cô kéo anh về căn hộ của mình trước khi cưới, không lớn như của anh nhưng cũng có nửa căn phòng bày đầy Lego.
Mắt Tống Dịch sáng lên, chỉ vào mô hình tàu cướp biển trong loạt Cướp biển vùng Caribbean trên bàn, hứng khởi nói:
“Anh cũng có bộ này.”
An Tịnh cũng phấn khích:
“Em biết mà.”
Hai người nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được sự đồng điệu của tri kỷ trong mắt nhau.
Về sau, để quyết định ai rửa bát, họ hẹn giờ và chuẩn bị một bộ Lego nhỏ giống hệt nhau, xem ai ghép xong trước, người nào ghép sau sẽ phải rửa bát.
Tuổi thơ của Tống Dịch không dễ dàng, bố anh mất sớm, mẹ anh nghiêm khắc quản lý. Từ những cuộc trò chuyện thường ngày, An Tịnh biết anh chưa từng có thời gian để chơi những thứ như vậy.
Ngoài học hành, anh còn phải học thêm về kinh doanh, chứng khoán, và quỹ đầu tư. Đối với mẹ anh, Lego có lẽ chỉ là thứ giải trí vô bổ. Vì vậy, những bí mật thầm lặng này dường như càng làm tăng thêm sự thân thiết giữa họ hơn.
Hôn nhân của hai người, dù ngắn ngủi, nhưng lại êm đềm hơn nhiều cặp yêu nhau lâu dài rồi mới kết hôn.
Vừa là vợ chồng, vừa là bạn bè, sở thích giống nhau, xuất thân tương đương, bạn bè của cả hai đều không khỏi thắc mắc:
“Sao hai người lại hợp nhau đến vậy?”
Sự hòa hợp ấy giống như hai nửa linh hồn tương xứng, khi ở cạnh nhau thì trở thành một thể, hoàn chỉnh.
Vậy mà cuối cùng, sao lại đi đến kết cục như thế này?
5
Lần cả ba người gặp lại nhau thực sự là một điều bất ngờ.
Tại sân bay chuyển tiếp, phòng chờ VIP chỉ lớn chừng đó. Khi An Tịnh đang cầm một quyển sách đọc qua loa thì chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích của một đứa trẻ, cô theo phản xạ ngẩng đầu lên, ngay giây sau liền sững sờ.
Số phận thật tàn nhẫn, khiến họ không thể tránh mặt nhau trong không gian nhỏ bé này.
Tống Dịch bế một đứa trẻ bằng một tay, tay kia cầm một món đồ chơi, bên cạnh là một người phụ nữ, có lẽ là Triệu Cảnh. Cái tên trên tấm thiệp cưới, cô chỉ nhìn một lần mà nhớ mãi. Triệu Cảnh nép vào Tống Dịch, vừa cười vừa đưa tay trêu đùa đứa bé — một gia đình ba người hạnh phúc tiêu chuẩn.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Khi Tống Dịch nhìn qua, anh cũng có vẻ sững sờ. Người phụ nữ bên cạnh dường như nhạy cảm, ánh mắt dò xét giữa hai người. Nhưng may mắn là cả hai đều là người có sự giáo dưỡng và giỏi che giấu cảm xúc.
An Tịnh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười xã giao:
“Thật tình cờ, gia đình Tống tổng đang đi du lịch à?”
Tống Dịch gật đầu, đặt đứa trẻ xuống, có vẻ không rõ cảm xúc — lúng túng? Áy náy? Khó xử?
Cô mệt mỏi, không muốn phân tích thêm, chỉ nghe anh khẽ đáp:
“Đúng vậy.”
Cả hai như những người xa lạ chỉ có chút quen biết, rồi không nói thêm gì nữa. Cô cúi đầu giả vờ đọc sách, nhưng nhanh chóng đặt sách xuống, vì tay cô đang run rẩy không ngừng, sợ bị người khác nhìn thấy mình yếu đuối.
Không sao đâu, An Tịnh, không sao cả.