“Đánh máy, pha trà, đưa nước gì em cũng làm được!”
Tôi rút tay lại, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Tiểu Quyên, studio là tâm huyết mà tôi và cả nhóm đã cố gắng gây dựng nên.”
“Không phải ai cũng có thể vào.”
“Nếu thật sự muốn có việc làm, em nên đi học lấy một kỹ năng.”
“Tự mình kiếm tiền thì đáng tin hơn là dựa dẫm người khác.”
Về sau, tôi nghe được vài chuyện của nhà họ Hàn, trong lòng không có chút dao động nào.
Hàn Minh Vũ bị đồng nghiệp ở đơn vị cô lập.
Lãnh đạo thấy tinh thần anh ta sa sút, liền điều xuống làm hậu cần.
Công việc là dọn phòng họp, phát báo mỗi sáng.
Anh ta bắt đầu mượn rượu giải sầu, chưa đến 40 tuổi mà tóc đã hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn, trông già hơn tuổi thật đến cả chục năm.
Bệnh của Trương Quế Lan ngày càng nặng, phải nhập viện đóng tiền đặt cọc.
Hàn Minh Vũ đi vay khắp nơi.
Những người từng vây quanh anh ta ngày xưa đều lánh xa như gặp ôn dịch.
Cuối cùng vẫn là họ hàng nhà họ Hàn gom góp được chút tiền.
Hàn Minh Quyên mất chỗ dựa, lại không chịu khổ, đổi mấy công việc nhưng không cái nào trụ được lâu.
Cuối cùng chỉ biết sống dựa vào họ hàng, bữa đói bữa no, vay mượn qua ngày.
Hàn Minh Kiệt thì vay nặng lãi, bị chủ nợ truy lùng phải bỏ trốn trong đêm.
Từ đó biệt tích, chỉ để lại một tờ giấy vay tiền viết vội nguệch ngoạc.
Tôi không cố ý trả thù ai cả.
Đó đều là những lựa chọn của họ, và cái giá họ phải trả cho kết cục ấy.
Ba năm sau, studio của tôi đã trở thành hình mẫu trong ngành thiết kế nội thất tại địa phương.
Tôi mở thêm hai chi nhánh.
Trở thành nhà thiết kế nổi tiếng trong giới.
Thường xuyên được mời tham dự các cuộc thi thiết kế quy mô quốc gia và các diễn đàn chuyên ngành.
Tôi còn nhận thêm bốn người học trò, truyền đạt hết thảy kinh nghiệm mình tích lũy được.
Trong một hội thảo về kiến trúc và xây dựng…
Tôi đã gặp Trần Tỉnh Nhiên.
Anh là tổng giám đốc của một công ty kiến trúc.
Phong thái nhã nhặn, ánh mắt luôn tập trung mỗi khi trò chuyện.
Anh luôn lắng nghe nghiêm túc quan điểm của người khác.
Chúng tôi quen nhau trong một dự án văn hóa – du lịch hợp tác chung.
Anh ấy trân trọng sự theo đuổi hoàn mỹ trong thiết kế của tôi.
Còn tôi lại rung động trước sự dịu dàng và thấu hiểu từ anh.
Anh biết quá khứ của tôi, nhưng chưa từng gặng hỏi điều gì.
Chỉ âm thầm mang cháo nóng và vài món ăn nhẹ đến vào những đêm tôi tăng ca đến khuya.
Khi tôi mất ngủ vì mâu thuẫn trong dự án, anh lặng lẽ cùng tôi đi dạo ven sông, nhẹ giọng vỗ về.
Lúc tôi ốm nặng phải nằm một chỗ, anh mua thuốc hạ sốt và nấu mì nước thanh đạm chăm sóc tận tình.
Anh khiến tôi hiểu rằng, tình yêu tốt đẹp không phải là hy sinh đơn phương, mà là nuôi dưỡng lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành.
Trong một buổi dạ tiệc nghệ thuật vào cuối thu, tôi bất ngờ chạm mặt Hàn Minh Vũ.
Tôi chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.
Cái gọi là “người xưa tốt đẹp”, đã sớm bị tôi nhìn thấu giữa những tháng ngày tủn mủn, xấu xí trong ba năm làm dâu nhà họ Hàn.
Trương Quế Lan đối xử với tôi không đến mức cay nghiệt, nhưng luôn mượn bữa cơm để bóng gió, nói tôi làm dâu bao lâu mà bụng vẫn chưa có động tĩnh.
Hàn Minh Quyên thì càng quá quắt, xem bàn trang điểm của tôi như kho dự trữ cá nhân.
Son môi dùng gần nửa cây mới nói một câu, túi xách phiên bản giới hạn mượn đi chụp ảnh, trả lại thì dính đầy vết bẩn không rõ nguồn gốc.
Cô ta còn lén lấy tiền lì xì mà tôi để dành gửi về cho bố mẹ nhân lúc tôi đi công tác.
Hàn Minh Vũ biết chuyện chỉ bảo tôi: “Đều là người một nhà, đừng chấp nhặt.”
Ngày đó tôi yêu anh ta, nên cam lòng nhẫn nhịn tất cả.
Nhưng sự phản bội của Hàn Minh Vũ như một nhát kéo, cắt đứt sợi dây cuối cùng giữa tôi với cái “nhà” này.
Tôi cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, không còn vì giữ thể diện mà ép bản thân chịu thiệt.
Khi xử lý thủ tục ly hôn, tôi không hề do dự chút nào.
Căn nhà từng lưu giữ ba năm hôn nhân, nhưng cuối cùng lại thành nơi phản bội diễn ra – tôi gọi ngay cho môi giới để đăng bán.
Tôi thậm chí chẳng buồn chụp thêm lấy một tấm ảnh.
Chiếc SUV mua sau kết hôn – mẫu Hàn Minh Vũ chọn – tôi cũng bán luôn.
Tôi đổi sang một chiếc xe nhỏ màu trắng, linh hoạt và dễ điều khiển.
Cảm giác nắm vô lăng trong tay khiến tôi thấy vững vàng hơn bao giờ hết.
Tài sản thuộc về tôi, tôi không để sót một đồng nào, chuyển hết sang tài khoản cá nhân.
Nhìn dãy số nhảy trên màn hình, lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng – độc lập tài chính chính là khí chất mạnh mẽ nhất của người phụ nữ.