“Tổng giám đốc Thẩm,”

Tôi dựa vào gối, sắc mặt tái nhợt vì kiệt sức, nhưng ánh mắt vẫn kiên định:

“Là giữ lại một người phụ nữ điên suýt khiến cả công ty và nhân viên sụp đổ, cùng những con mọt đang ẩn nấp phía sau cô ta…

Hay là giữ lấy gốc rễ và tương lai của Thẩm thị, giữ lấy niềm tin của những người thật sự vì công ty mà cống hiến?

Quyết định — là ở anh.”

Tôi khép mắt lại, không nhìn anh thêm nữa.

“Tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi. Anh hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi.

Ngoài ra, trước khi tôi xuất viện và có được câu trả lời rõ ràng, tôi sẽ không ký bất kỳ văn bản hòa giải nào, cũng sẽ không nghe bất cứ cuộc gọi nào từ nhà họ Tề.”

Tôi biến mình thành một pháo đài im lặng, một thương binh đang nắm giữ quân bài quyết định.

Thẩm Minh Tu đứng rất lâu, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh với những bước chân nặng trĩu.

Nghe tiếng cửa khép lại, tôi từ từ mở mắt, nhìn lên trần nhà trắng toát.

8.

Không thể tiếp tục bị động chờ chết nữa!

Tôi chớp lấy cơ hội, lén đặt điện thoại vào một góc kín để ghi âm.

Tôi cười lạnh trong lòng, đầu óc giờ chỉ còn lại hai chữ: trả thù.

Đòn phản công của tôi, như một lưỡi dao giải phẫu sắc bén, lạnh lùng mà chính xác, rạch mở lớp mủ thối rữa bao phủ lên vẻ ngoài bóng bẩy của Thẩm thị và nhà họ Tề.

Sau một đêm vật lộn với suy nghĩ và họp khẩn với một số thành viên hội đồng quản trị, Thẩm Minh Tu cuối cùng đã lựa chọn đứng về phía tôi.

Hoặc nên nói rằng — anh lựa chọn tương lai và lợi ích của Thẩm thị.

Hành vi điên loạn của Tề Nguyệt Miên, cộng với một vài bằng chứng gián tiếp tôi cung cấp — cho thấy hành trình công tác có thể đã bị mẹ Thẩm âm thầm tiết lộ.

Vài ảnh chụp mờ của lịch sử liên lạc, và một bản ghi thay đổi đặt phòng khách sạn do trợ lý của bà Thẩm thực hiện — khiến anh bắt đầu nhận ra mối nguy đang rình rập từ trong lẫn ngoài.

Ngày tôi xuất viện, Tập đoàn Thẩm thị công bố ba thông báo chấn động giới kinh doanh.

Cùng lúc đó, nhà họ Tề nhận được công văn từ luật sư của tôi, kèm theo đoạn ghi âm khi Tề Nguyệt Miên xông vào phòng tôi — chiếc điện thoại vô tình ghi lại trong lúc hỗn loạn.

Trong đó là bằng chứng rõ ràng về việc cô ta thừa nhận theo dõi và phá hoại tài liệu, kèm theo bảng kê khai bồi thường khổng lồ: chi phí điều trị, tổn thất tinh thần, thiệt hại dự án…

Nhà họ Tề tìm cách phản đòn, dùng quan hệ để gây sức ép, thậm chí còn cho người về quê tôi tung tin đồn thất thiệt.

Chương 9

Nhưng tôi đã sao lưu toàn bộ bằng chứng cho một người bạn làm truyền thông đáng tin, đồng thời tuyên bố rõ ràng: nếu tôi hoặc gia đình tôi bị ảnh hưởng dưới bất kỳ hình thức nào — tất cả bằng chứng sẽ lập tức công khai.

Dư luận lập tức đảo chiều.

Tề Nguyệt Miên — từ hình tượng “thiếu nữ si tình nhà giàu” — bị lột mặt nạ, trở thành “kẻ điên phạm pháp”.

Giá cổ phiếu của nhà họ Tề lao dốc, danh tiếng rơi xuống đáy.

Ngược lại, hình tượng “đại nghĩa diệt thân” của Thẩm Minh Tu, cộng với hành động bảo vệ nhân viên của Thẩm thị — lại giúp công ty giành được không ít sự cảm thông từ công chúng.

Buổi đấu thầu quan trọng ấy, nhờ những nỗ lực trao đổi từ trước và lời làm chứng từ một số nhà cung cấp, bên mời thầu đã đồng ý cho Thẩm thị bổ sung tài liệu.

Cuối cùng, nhờ vào phương án kỹ thuật xuất sắc và lợi thế tích lũy từ trước, dự án đã được giành lại một cách ngoạn mục.

Trong buổi tiệc mừng chiến thắng, Thẩm Minh Tu tìm đến tôi — lúc đó tôi đang một mình đứng ngoài ban công đón gió.

Anh trông tiều tụy hơn trước rất nhiều, nhưng trong mắt anh lại có một thứ gì đó khác — là sự khâm phục, là áy náy… và có lẽ, còn có điều gì đó nhiều hơn thế nữa.

“Xuyên Tuyết,”

Lần đầu tiên anh gọi tôi như vậy, giọng khàn đặc:

“Dự án đã thành công rồi. Cảm ơn em. Nếu không có em, Thẩm thị có lẽ đã…”