8

Có lẽ vì sau khi cha tôi qua đời, anh cảm thấy nên ở bên tôi nhiều hơn.

Nhưng mỉa mai thay, giờ đây tôi đã không còn cần đến sự hiện diện của anh ta nữa.

“Chiều mai em phải ra ngoài.”

Tôi gập tài liệu lại.

“Anh có thể ở nhà trông Đoá Đoá được không? Nếu không em sẽ gọi bảo mẫu.”

Cao Nguyên ngẩng lên, có vẻ bất ngờ.

“Em đi đâu vậy?”

“Cùng mẹ tham dự một sự kiện kinh doanh.”

Tôi trả lời tự nhiên.

“Giờ công ty đang thiếu người, mẹ muốn em phụ giúp.”

Anh ta hơi nhíu mày.

“Gia Trinh, mẹ em không tự lo được chuyện công ty sao?”

“Lo được, nhưng bà ấy muốn em học thêm nhiều thứ.”

Tôi đứng dậy, dọn mấy món đồ chơi trên sàn.

“Em không thể mãi là một bà nội trợ chẳng biết gì được.”

Cao Nguyên đặt đứa nhỏ xuống, đi tới gần tôi.

“Anh thấy em bây giờ rất ổn mà.”

“Ổn thế nào?”

“Dịu dàng, đảm đang, có tri thức.”

Anh ta giơ tay định ôm eo tôi.

“Hà tất phải vất vả như vậy?”

Tôi né người nhẹ nhàng, mỉm cười:

“Cao Nguyên, anh không muốn vợ mình là một bình hoa biết tiêu tiền thôi chứ?”

Hôm sau, buổi tọa đàm đầu tư diễn ra tại một khách sạn năm sao giữa trung tâm thành phố.

Tôi mặc một bộ Chanel thanh lịch, phối cùng đôi bông tai ngọc lục bảo mẹ tặng, trông vừa chỉn chu vừa sắc sảo.

Trên xe, mẹ căn dặn:

“Nhớ nhé, nghe nhiều hơn nói. Nhưng khi cần lên tiếng thì phải dứt khoát.”

Có khoảng ba mươi người tham gia, phần lớn đều là các doanh nhân thành đạt ngoài bốn mươi.

Tôi theo mẹ di chuyển qua nhiều nhóm trò chuyện, nhanh chóng hòa nhập vào không khí.

“Con gái của Chủ tịch Lâm thật xuất sắc.”

Một ông chủ trong ngành bất động sản khen ngợi.

“Tuổi còn trẻ mà đã có tầm nhìn như vậy.”

Tôi vừa chia sẻ vài quan điểm về đầu tư bất động sản và có vẻ đã gây được ấn tượng tốt.

“Anh quá khen rồi.”

Tôi nâng ly rượu mỉm cười.

“Em còn phải học hỏi nhiều từ các anh chị đi trước.”

Trong ba tháng sau buổi tọa đàm, cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi.

Ban ngày tôi theo mẹ học quản lý doanh nghiệp.

Ban đêm về nhà chăm con, lịch trình kín mít.

Cao Nguyên dường như muốn trò chuyện với tôi nhiều hơn, nhưng tôi luôn có lý do để từ chối.

“Gia Trinh, dạo này em có phải quá mệt không?”

Tối hôm đó, Cao Nguyên cuối cùng cũng lên tiếng.

Tôi đang ở phòng làm việc sắp xếp bản kế hoạch đầu tư, không ngẩng đầu lên:

“Cũng ổn. Em quen rồi.”

“Em thay đổi rồi.”

Anh ta đứng sau lưng tôi, giọng mang một cảm xúc khó tả.

“Tôi thay đổi chỗ nào?”

Tôi đóng tài liệu lại, xoay người nhìn anh.

“Trước đây em luôn xoay quanh anh.

Bây giờ…”

Anh ta ngập ngừng.

“Giờ thì giống như anh có hay không cũng chẳng quan trọng với em.”

Tôi bật cười khẽ:

“Cao Nguyên, chẳng phải anh luôn muốn như vậy sao?

Một người vợ không dính lấy anh, không ồn ào, không làm phiền?”

Anh sững người, có lẽ không ngờ tôi lại nói thẳng như thế.

Tôi đứng dậy, xếp gọn tài liệu trên bàn.

“Em bây giờ chẳng phải rất tốt sao?

Không kiểm tra điện thoại anh, không theo dõi, không vì anh đi với người khác mà ghen tuông làm loạn.

Anh thoải mái đi gặp Chu Đình, còn em thì có thể toàn tâm toàn ý lo việc của mình.”

Sắc mặt Cao Nguyên lập tức thay đổi.

“Em biết chuyện của anh và Chu Đình?”

“Tất nhiên là biết.”

Tôi bước tới kệ sách, quay lưng về phía anh.

“Giám đốc PR mới, hai mươi sáu tuổi, dáng đẹp. Hai người cũng được nửa năm rồi nhỉ?”

Phía sau vang lên tiếng ghế bị đẩy đổ.

“Gia Trinh, để anh giải thích…”

“Giải thích gì?”

Tôi xoay người lại, mặt mỉm cười nhẹ.

“Giải thích vì sao anh chọn cô ta?

Hay là giải thích hai người quen nhau thế nào?”

Cao Nguyên mấp máy môi, nhưng không thể thốt ra lời.

“Thật ra cũng không quan trọng nữa.”

Tôi bước đến trước mặt anh.

“Quan trọng là, cuộc sống hiện tại của chúng ta chẳng phải rất ổn sao? Anh có Chu Đình của anh, tôi có sự nghiệp của tôi. Các con có một gia đình trọn vẹn, anh có một người vợ dịu dàng, còn tôi có một người chồng thành đạt. Ai cũng giữ được thể diện.”

“Nhưng… em không còn yêu anh nữa.”

Giọng anh nhỏ như tiếng thì thầm với chính mình.

“Yêu sao?”

Tôi suy nghĩ một lát về từ ấy.

“Cao Nguyên, anh quên những lời mình từng nói rồi à?”

Anh nhìn tôi sững sờ, như thể lần đầu tiên nhận ra con người trước mặt.

“Anh từng nói chọn tôi vì tôi ngoan ngoãn, hiếu thảo, phù hợp làm mẹ.”

Tôi nói rất bình tĩnh.

“Anh mang đến cho tôi cuộc sống đủ đầy và thể diện, còn tôi dùng sự dịu dàng, đảm đang để làm chỗ dựa vững chắc cho anh. Đó không phải là thỏa thuận ngầm giữa chúng ta sao?”

“Gia Trinh…”

“Giờ thì giao dịch đó còn công bằng hơn.”

Tôi nói tiếp.

“Tôi không còn là người phụ nữ bé nhỏ luôn dựa vào anh. Tôi có sự nghiệp, có giá trị riêng. Còn anh, cũng không cần giả vờ là người chồng chung thủy nữa. Anh có thể thoải mái tận hưởng tự do của mình.”

Cao Nguyên bất ngờ bước lên, siết chặt cổ tay tôi: