11
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy Giang Văn đang quay lưng lại với tôi, mặc quần áo.
Giang Văn thành thạo mặc áo sơ mi, cài nút đến tận trên cùng.
Rõ ràng chẳng nhìn thấy gì, nhưng trong đầu tôi vẫn hiện lên hình ảnh thân hình hoàn hảo đến mức chảy máu mũi tối qua.
Tôi không nhịn được tự vỗ đầu, lẩm bẩm: “Tỉnh lại đi, cô gái ngốc.”
Giang Văn nghe thấy tiếng động, quay đầu lại:
“Đánh thức cô à?”
“Nhân viên phục vụ sẽ mang bữa sáng lên, tôi có việc ở công ty, không thể ăn cùng cô được.”
“Về nhớ xử lý hết chuyện cần làm.”
Tôi vẫn chưa kịp hiểu: “Chuyện gì cơ?”
Ánh mắt của Giang Văn trở nên lạnh lẽo, anh cúi người sát lại gần:
“Tất nhiên là giải trừ hôn ước, rời khỏi nhà họ Lục.”
“Nếu cô không làm được, tôi không ngại giúp cô.”
Tôi đáp: “Không cần làm phiền anh.”
12
Sau khi Giang Văn rời đi, tôi thong thả ăn xong bữa sáng. Vừa bước ra khỏi khách sạn, tôi thấy Lục Dã đứng ngay trước cửa.
Mắt anh ta đầy tơ máu, dưới chân la liệt tàn thuốc, chắc đã đứng đây cả đêm.
Sau khi Giang Văn ra lệnh không cho anh ta vào khách sạn, Lục Dã chỉ có thể đứng chờ bên ngoài.
“Cô thực sự đã ở cùng Giang Văn?”
Giọng của Lục Dã lạnh lùng, nhưng tôi lại nghe ra sự run rẩy trong từng lời nói.
“Đây không phải điều anh mong muốn sao?”
Tôi không hiểu, rõ ràng chính anh ta là người đưa tôi vào phòng của Giang Văn, giờ lại có tư cách gì để chất vấn tôi?
Tôi xoay người định rời đi, nhưng bị Lục Dã kéo mạnh lại. Cơn giận của anh ta như dồn hết vào từng mạch máu nổi trên tay.
“Tôi đang gài bẫy Giang Văn, ai cho phép cô thật sự ở cùng anh ta? Hôm qua tôi điên cuồng dùng ghế đập cửa, gọi tên cô, cô không nghe thấy sao? Tại sao không ra?”
Những tiếng gào thét giận dữ của Lục Dã chỉ đổi lại nụ cười lạnh lùng của tôi.
“Lục Dã, anh không thấy mình buồn cười à?”
“Chính anh nói tôi nợ nhà họ Lục, bảo tôi phải trả. Tôi vào đó sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng phải anh đã sớm biết rồi sao? Bây giờ lại diễn trò gì ở đây?”
“Hay anh nghĩ rằng, một người phụ nữ như tôi có thể chống lại một người đàn ông?”
Lời tôi khiến sắc mặt Lục Dã cứng lại, bởi vì tất cả đều là sự thật, anh ta không thể phản bác.
Cơn giận trong mắt anh ta dần chuyển thành hối hận.
Lục Dã đưa tay lên lau mặt, nói:
“Sở Hà, quên chuyện này đi, coi như chưa từng xảy ra. Đừng kể với bất kỳ ai.”
“Qua một thời gian nữa, tôi sẽ cưới Thẩm Vi, nhưng tôi cũng sẽ chăm sóc cô, đảm bảo cô không thiếu thốn thứ gì. Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên tôi, nghe lời tôi, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện và sẽ không để cô thiệt thòi.”
Lục Dã đưa tay định kéo tôi lại, nhưng tôi né tránh.
Tôi không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Đây là lời của một con người sao?
“Lục Dã, anh muốn tôi làm tình nhân của anh sao?”
13
Nhìn thấy sự khinh miệt trong mắt tôi, Lục Dã thản nhiên đáp:
“Không thì sao? Với tình trạng của cô bây giờ, ngoài tôi ra, còn ai muốn cô? Cô nghĩ mình còn gì để thương lượng với tôi?”
Hóa ra, trong mắt anh ta, giá trị của một người phụ nữ chỉ nằm ở sự trong trắng?
Trước đây, tôi từng nghĩ Lục Dã chỉ là kẻ trẻ con, sợ đối đầu với uy quyền của cha mình nên mới chọn cách nhẫn nhịn.
Bây giờ tôi mới nhận ra, anh ta là kẻ ích kỷ đến tận xương tủy, từ trong lòng đã xem thường phụ nữ.
Anh ta dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi và Thẩm Vi sẽ cam tâm làm vật phụ thuộc của anh ta?
“Anh nằm mơ đi.”
Ánh mắt Lục Dã lóe lên chút hoảng hốt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Cô không nghĩ rằng sau khi qua đêm với Giang Văn, anh ta sẽ cưới cô đấy chứ?”
“Đừng mơ tưởng, chuyện hoàng tử yêu cô bé lọ lem chỉ tồn tại trong cổ tích. Ngoài đời, họ còn tính toán giỏi hơn cả cô.”
“Hay là cô muốn làm tình nhân của Giang Văn hơn? Kỹ thuật của anh ta tốt đến mức khiến cô lưu luyến không rời à?”
Tôi tát mạnh vào mặt Lục Dã, để lại một dấu tay đỏ rực.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Miệng sạch sẽ chưa? Nếu chưa, tôi có thể tát thêm một cái nữa.”
“Lục Dã, anh đánh giá mình quá cao, và cũng xem thường tôi quá rồi.Những chuyện như thế này, đối với các anh đàn ông không là gì, thì với chúng tôi phụ nữ cũng vậy thôi.”
“Hoặc là, dùng sự trong trắng để định nghĩa giá trị của một người phụ nữ, đó chính là giới hạn tầm nhìn của anh.”
Lục Dã quay đầu, lau máu trên khóe miệng, khinh khỉnh nói: “Vậy bây giờ cô định làm gì?”
“Tôi sẽ hủy hôn, rời khỏi nhà họ Lục.”
14
Khi tôi nói ra câu đó trong phòng khách nhà họ Lục, tất cả mọi người đều dừng lại, quay sang nhìn tôi.
Người đầu tiên phản ứng là mẹ của Lục Dã, trong mắt bà ta đầy vẻ vui mừng.
Bà ta vốn đã không ưa tôi, nhưng vì có cha của Lục Dã áp chế nên đành nhẫn nhịn.
Bây giờ tôi chủ động nói ra, bà ta dĩ nhiên vui vẻ.
Thật ra trước đây tôi cũng đã nhiều lần muốn đề nghị hủy hôn, nhưng đều bị Lục Dã ngăn cản.
Anh ta mỗi lần đều hung hăng cảnh cáo tôi rằng, chỉ có anh ta mới được quyền hủy hôn.
Tôi đã nhận quá nhiều ân tình từ nhà họ Lục, không có tư cách yêu cầu điều đó.
Nhưng giờ đây, cuối cùng tôi đã có thể tự mình nói ra.
Lạ lùng thay, lần này Lục Dã không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Em gái của Lục Dã, Lục Điềm, đứng bên cạnh bật cười thành tiếng.
Lục Dã cau có: “Em cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy có người đang tự chuốc họa vào thân thôi.”
Sắc mặt của Lục Dã càng thêm khó coi.
Cha của Lục Dã thở dài, dường như ông ấy đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này.
Ông ấy gọi tôi vào thư phòng, hỏi lý do.
Tôi không nói gì. Với khả năng của ông, nếu muốn biết, ông sẽ nhanh chóng tra ra được.
Nhìn gương mặt già nua đầy thất vọng, tôi biết ông thật lòng thương tôi, luôn coi tôi như con gái ruột.
Tôi mỉm cười, nắm lấy tay ông, nói rằng dù rời khỏi nhà họ Lục, tôi vẫn sẽ thường xuyên quay về thăm ông.
Cha của Lục Dã mỉm cười, xoa đầu tôi, cuối cùng cũng đồng ý: “Rốt cuộc vẫn là thằng nhóc đó không có phúc.”
Quay lại phòng, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mười mấy năm sống ở nhà họ Lục, nhưng thứ tôi có thể mang đi chỉ đếm trên đầu ngón tay, vừa đủ nhét vào một chiếc vali.
Khi kéo vali ra ngoài, tôi nhìn thấy Lục Dã đang đứng trước cửa.
Lúc tôi đi ngang qua, anh ta nắm lấy tay cầm vali của tôi: “Có cần phải đi gấp như vậy không?”
Tôi cười nhạt: “Rời xa anh, tôi chỉ ước gì có thể nhanh hơn nữa.”
15
Ánh mắt Lục Dã lộ vẻ tổn thương, nhưng lời nói vẫn cứng nhắc: “Sở Hà, nếu cô rời đi bây giờ, sau này muốn quay lại, tôi cũng sẽ không cần cô. Đừng hối hận.”
“Anh yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu.”
Ngay trong ngày hôm đó, tôi đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc. Lục Dã phê duyệt ngay lập tức, yêu cầu tôi rời đi ngay, không cần bàn giao gì cả.
Nhanh gọn dứt khoát, đúng như điều tôi mong muốn.
Khi bạn thân của tôi, Tần Vũ, biết tôi rời khỏi nhà họ Lục, cô ấy lập tức vỗ tay tán thưởng:
“Cậu sớm nên rời khỏi đó rồi! Lục Dã tưởng mình là ai chứ, còn định bắt cá hai tay? Nếu tớ có mặt ở đó, chắc chắn sẽ đấm cho hắn vài phát, để hắn biết mấy năm nay tớ học đấm bốc không phải để chơi.”
Tôi đang sắp xếp đồ trong căn phòng thuê mới, nhìn video Tần Vũ phấn khích giơ nắm đấm, không nhịn được bật cười: “Được rồi, đừng diễn trò nữa.”
Tần Vũ dừng lại: “Không được, từ lúc cậu đi làm đến giờ bận suốt, chúng ta bao lâu rồi không gặp nhau? Tối nay thời gian của cậu là của tớ, phải ăn mừng thật hoành tráng!”
Và cách ăn mừng của Tần Vũ là đưa tôi đến một phòng bao. Sau đó gọi tới mười anh chàng người mẫu có thân hình chuẩn không cần chỉnh.