Để cứu công ty của Bạch Nguyệt Quang, Lục Dã đã đưa tôi vào phòng của đối tác.
Hoàn toàn không hề bận tâm đến việc tôi là vị hôn thê của anh ta.
“Sở Hà, nhà họ Lục chúng tôi đã chăm sóc cô bao nhiêu năm, giờ cũng là lúc cô phải báo đáp rồi.”
Sau đó, Lục Dã đứng trước cửa khách sạn, chờ tôi liều chết chống cự để anh ta có thể thuận lý thành chương mà “giải cứu” tôi ra ngoài.
Nhưng lại nghe thấy tiếng rên rỉ đầy khó chịu của tôi: “Đau… nhẹ chút…”
Đêm đó, vị đại thiếu gia Lục Dã vốn luôn phong độ nhẹ nhàng của nhà họ Lục đã giơ ghế lên điên cuồng đập cửa, đôi mắt đỏ ngầu cầu xin vị hôn thê của mình bước ra.
1
Khi đưa tài liệu cho Lục Dã ký, anh ta từ tốn mở lời: “Tối nay có một buổi tiệc, cô đi cùng tôi.”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi một lượt, cười khẩy.
“Nhớ thay bộ đồ khác đi. Đây là buổi tiệc nghiêm túc, không phải nơi để cô đi quyến rũ ai đâu.”
Tôi không hiểu. Tôi đang mặc một bộ đồ công sở rất bình thường, thì có gì không nghiêm túc?
Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Ai bảo bây giờ tôi là thư ký của anh ta.
Ai bảo… tôi đang nợ nhà họ Lục.
Chỉ có thể âm thầm trợn trắng mắt sau lưng anh ta.
Buổi tối, tôi búi tóc lên cao, thay một chiếc váy dài màu đỏ qua gối.
Phần cổ áo bao bọc đến tận xương quai xanh, nhưng vẫn không che giấu được vóc dáng đầy đặn của tôi.
Kết hợp với khuôn mặt sắc sảo, trông tôi rực rỡ và thu hút.
Theo lời mẹ của Lục Dã thì: “Người phụ nữ này, vừa nhìn đã thấy không đứng đắn.”
Chính vì những lời dè bỉu đó, tôi đã từng nghi ngờ bản thân mình.
Hồi cấp ba, tôi không dám mặc đồ ôm sát, luôn khom lưng sợ người khác nhìn thấy.
Đến khi lên đại học, với vòng một đã chạm mốc 36D, nhờ sự khích lệ của bạn cùng phòng, tôi mới nhận ra:
Quy củ? Quy củ cái gì? Quy củ của tôi chính là quy củ.
Bất kể vóc dáng thế nào, mỗi cô gái đều có quyền phô diễn vẻ đẹp thuộc về chính mình.
Thứ đáng xấu hổ chưa bao giờ là chúng ta, mà là những kẻ với những ý nghĩ bẩn thỉu kia.
Lúc lên xe, ánh mắt của Lục Dã dừng lại trên chiếc cổ cao thanh tú và đôi chân trắng nõn của tôi, ánh nhìn thoáng trầm xuống.
Nhìn đồng hồ một lúc, cuối cùng anh ta không làm gì thêm, chỉ nói tôi thả tóc xuống, rồi bảo tài xế lái xe.
Tôi bị lời anh ta nói làm cho mơ hồ, nhưng vẫn thả tóc xuống như yêu cầu.
May mắn là, khi đến cổng câu lạc bộ, Lục Dã không còn tâm trí để ý đến tôi nữa.
Vì Thẩm Vi cũng đã đến.
2
Thẩm Vi là bạn học đại học của Lục Dã, cũng là Bạch Nguyệt Quang của anh ta.
Một người là nam thần của trường, một người là hoa khôi, lúc còn đi học, họ đã vướng không ít tin đồn.
Rất nhiều người nói, nếu không có tôi là vị hôn thê, chắc hẳn hai người họ đã sớm ở bên nhau.
Hôm nay, Thẩm Vi mặc một chiếc váy dài màu trắng, cả người trông dịu dàng, đoan trang.
Đúng kiểu thiên kim tiểu thư mà Lục Dã yêu thích nhất.
Thấy tôi, ánh mắt Thẩm Vi lặng lẽ đánh giá từ trên xuống dưới, rồi nhẹ nhàng mỉm cười: “Đây chính là Sở Hà phải không? Quả nhiên… danh bất hư truyền.”
Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười, không bắt chuyện thêm.
“Danh bất hư truyền”, bất kể truyền cái gì, cũng chẳng phải điều gì tốt đẹp với tôi.
Trong phòng bao, mọi người đã đến đủ, chỉ còn đợi ba chúng tôi.
Vừa bước vào cửa, tôi liền đối mặt với ánh mắt của người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm.
Đó chính là nhân vật chính của buổi tối hôm nay, Giang Văn, tổng giám đốc tập đoàn Giang Thị.
Công ty nhà Thẩm Vi đang đối diện nguy cơ phá sản, chỉ có công ty của Giang Văn mới có thể cứu được, vì vậy mới tổ chức buổi gặp gỡ này.
Ánh mắt của người đàn ông sắc bén như mãnh thú, một khi đã khóa chặt thì không thể nào thoát ra được.
Tôi theo bản năng lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.
Trong phòng chỉ còn ba chỗ ngồi, một chỗ bên cạnh Giang Văn, hai chỗ còn lại ở phía bên kia.
Lục Dã tự nhiên chọn ngồi cùng Thẩm Vi.
Tôi chỉ có thể ngồi cạnh Giang Văn.
Vừa ngồi xuống, tôi đã nghe thấy những tiếng xì xào nhỏ giọng xung quanh.
“Đây là vị hôn thê của Lục thiếu sao? Không ngờ xinh đẹp thế, nhìn dáng người này, tôi thấy còn đẹp hơn cả Thẩm Vi.”
“Ở nhà họ Lục hơn chục năm, không có chút nhan sắc thì làm sao mà tồn tại được?”
“Nếu Lục thiếu không thích cô ta, tôi nguyện ý giải quyết ‘phiền phức’ này giúp anh ấy.”
Chẳng mấy chốc, đã có vài người đàn ông tiến đến mời rượu tôi.
Tôi chỉ có thể cố nén mà uống.
May mắn là trước đây từng theo Lục Dã ra ngoài xã giao, cũng rèn luyện được chút tửu lượng.
Tuy vậy, tôi vẫn cố gắng tránh chạm vào Giang Văn bên cạnh.
Nhưng dù cẩn thận, cánh tay và chân vẫn vô tình va chạm với anh ta.
Nghe nói người nắm quyền nhà họ Giang rất ghét bị phụ nữ đụng chạm.
Tôi chỉ mong Giang Văn đừng hiểu nhầm tôi cố ý là được.
Lúc đang lo lắng trong lòng, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lục Dã.
3
Tôi cũng không hiểu mình lại làm sai chuyện gì.
Ngay khi Lục Dã định phát tác, Thẩm Vi đã nắm lấy tay anh ta, hai người nhìn nhau, ánh mắt của Lục Dã dần dịu lại.
Thẩm Vi khẽ mỉm cười dịu dàng.
“Ở đây hầu hết mọi người đều là bạn học, hoặc du học Ivy League trở về, không biết em gái Sở Hà tốt nghiệp trường đại học nào nhỉ?”
Ngay lập tức, ánh nhìn của mọi người trong phòng đều tập trung vào tôi.
Do dự một lúc, tôi nói ra tên trường mình tốt nghiệp.
Chỉ là một trường đại học bình thường, không phải trường danh tiếng, thậm chí có lẽ nhiều người ở đây còn chưa từng nghe đến.
Khuôn mặt Thẩm Vi hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thật ngại quá, em gái Sở Hà.”
“Tôi cứ tưởng em cũng tốt nghiệp từ trường danh tiếng giống chúng tôi. Nhưng không sao, với học lực như em, có thể làm thư ký của Lục Dã đã rất giỏi rồi.”
Chỉ với vài lời của Thẩm Vi, những người đàn ông vừa nãy còn vây quanh tôi lập tức rút đi không ít.
“Chỉ có mỗi cái mã ngoài thì làm được gì, gia thế không có, học vấn cũng không, so với Thẩm Vi thì kém xa.”
“Cô ta vừa nói học trường nào ấy nhỉ? Chưa nghe bao giờ, đại học gà rừng à? Bảo sao Lục thiếu không ngó ngàng.”
“Loại này chơi thì được, chứ cưới về mà bị hỏi đến thì mất mặt.”
Họ tưởng mình nói nhỏ, nhưng thực chất mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Có lẽ, họ cũng không buồn quan tâm việc bị nghe thấy.
Tôi liếc qua khóe mắt, bắt gặp nụ cười đắc ý của Thẩm Vi.
Đang chuẩn bị đáp trả, người đàn ông ngồi bên cạnh tôi, nãy giờ im lặng, bất chợt khẽ cười một tiếng.
4
Tất cả mọi người lập tức im lặng.
Chỉ thấy Giang Văn nhướng nhẹ mày, bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng đang nghịch chiếc bật lửa vàng khắc nổi.
Giang Văn nhìn về phía Thẩm Vi, giọng điệu hờ hững:
“Nếu trường danh tiếng đại diện cho năng lực, vậy hôm nay cô Thẩm đến đây để làm gì?”
Một câu nói khiến sắc mặt đắc ý của Thẩm Vi lập tức trở nên tái nhợt.
Cô ta ấp úng hồi lâu, không thể nói được câu nào.
“Hóa ra trường danh tiếng cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
“Rầm!” Một tiếng động khô khốc vang lên khi Giang Văn ném bật lửa xuống bàn.
Hốc mắt của Thẩm Vi ngay lập tức đỏ hoe.
Cô ta đến đây hôm nay là để cầu xin giúp đỡ, không ngờ lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
Ở bên cạnh, tôi khó khăn lắm mới kiềm được nụ cười đang nhếch lên, lòng thầm tặng Giang Văn cả trăm lời khen.
Anh hai, nếu anh nói hay như vậy thì xin hãy nói thêm đi!
Khi tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lục Dã.
Nhìn thấy vẻ mặt tôi cố nhịn cười, sắc mặt anh ta càng khó coi hơn.
“Được rồi, chúng tôi có việc cần bàn, cô ra xe đợi trước đi.”
Câu này là Lục Dã nói với tôi.
Là thư ký, tất nhiên phải nghe theo lời sếp.
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Giang Văn bất ngờ khoác áo vest của anh ấy lên vai tôi.
“Bên ngoài lạnh, đừng để bị cảm.”
Tôi sững người nhìn anh ấy, lại quay sang nhìn Lục Dã. Ánh mắt của Lục Dã trở nên thâm trầm, nhưng cuối cùng anh ta không nói gì.
Tôi khoác chiếc áo của Giang Văn bước ra ngoài.
Đi được nửa đường, tôi phát hiện mình để quên túi, liền quay lại.
Qua khe cửa khép hờ, tôi nghe được giọng của Lục Dã:
“Nếu Giang tổng đã biết mục đích của chúng tôi, tôi cũng không vòng vo nữa. Xin ngài hãy giúp đỡ Thẩm gia.”
Giang Văn không đáp lại ly rượu mà Lục Dã giơ lên, chỉ nhàn nhạt nói:
“Tôi có thể giúp đỡ Thẩm gia, nhưng có một điều kiện.”
“Chỉ cần Giang tổng đồng ý giúp, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận.”
“Để thư ký của cậu ở lại với tôi một đêm.”